Lưu Ngư Vô Dạng - Chương 86: Giấc mộng hư vô (I)

Cập nhật lúc: 2025-03-13 20:20:08
Lượt xem: 0

Đằng Dực vào phòng, Nguyễn Dư lúc đó ngay cả đứng cũng không biết đứng ở đâu, giống như một viên gạch trong phòng đều có ghi tên, mà không có viên nào là địa bàn của cô.

Rốt cuộc, người ta mới là chủ nhân của căn phòng này.

“Ngồi đi!” Hắn chỉ vào mép giường.

Nguyễn Dư gật đầu ngồi xuống, Đằng Dực ngồi bên cạnh cô.

Chiếc đệm mềm mại bị trọng lượng của hai người ép xuống.

Bọn họ ngồi song song với nhau, có hơi giống với một màn động phòng hoa chúc của cô dâu chú rể mới trong phim truyền hình…

Trời ạ, cô nghĩ cái gì thế này?

Thật là đen tối.

“Tay” Đằng Dực lên tiếng.

Nguyễn Dư với cánh tay qua, có lẽ do vừa mới tắm xong, nơi bị trầy da kia lại càng đỏ.

Đằng Dực cầm cổ tay của cô, bôi thuốc mỡ lên da bị thương, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay vuốt ve… Hắn thường ngước mắt lên nhìn cô.

Nguyễn Dư vừa mới tắm xong, ngọn tóc vẫn còn ướt, khuôn mặt hồng hào, lộ ra vẻ xinh đẹp ngọt ngào trong trẻo, có lẽ là miệng vết thương rất đâu, cô vẫn luôn nhe răng, nhưng lại không hề hé răng.

“Có đau hay không?”

“Cũng bình thường.”

“Thật cứng cỏi.”

“Hả?”

“Không có gì!” Đầu ngón tay của hắn chuyển động chậm hơn, dùng một lực đạo vô cùng dịu dàng, bôi thuốc cho co.

Một lát sau, Đằng Dực buông lỏng tay của cô.

“Được rồi!”

“Cảm ơn”

Cô thu tay lại, cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi vào miệng vết thương, tay hắn giống như có phép thuật, sau khi hắn chạm vào, cảm giác đau đớn giảm bớt rất nhiều.

Đằng Dực đứng lên, búng búng lên nệm.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luu-ngu-vo-dang/chuong-86-giac-mong-hu-vo-i.html.]

“Sớm nghỉ ngơi một chút.”

“Uhm”

Cô vẫn cúi đầu, giống như cố ý không nhìn hắn.

Đằng Dực thở nhẹ một hơi, đi về phía cửa, tiếng dép lê loẹt xoẹt quanh quẩn trong phòng. Khi kéo cửa, hắn lại quay đầu.

“Nguyễn Dư.”

Nguyễn Dư sửng sốt một chút, đây hình như là lần đầu tiên Đằng Dực gọi tên cô.

“Hả?”

Thật ra Đằng Dực có rất nhiều lời muốn nói, về cuộc thi đấu Street Dance Hồng Ưng, về trạng thái giống như người lạ của hai người lúc trước, mà khi lời nói đến bên miệng, lại cảm thấy hiện giờ nói mấy thứ đó không phù hợp, đã quá muộn.

“Ngủ ngon!” Hắn nói xong, ra khỏi phòng, đóng cửa phòng thay cô.

Nguyễn Dư nghe tiếng “cạch” một cái, trái tim chậm rãi chìm vào đáy cốc, cô còn tưởng hắn sẽ nói gì đó, cũng thật sự muốn hỏi cô đang chờ mong cái gì, cô lại không trả lời được.

Hai người bọn họ, giống như đều biết ở giữa bọn họ có một tầng giấy mỏng, nhưng muốn duỗi tay để xé ra thật sự quá khó, việc này liên quan đến dũng khí, tự tôn, còn có hy vọng mà lúc nào cũng có thể biến mất.

Ai cũng không biết, phía sau tầng giấy đó là gì.

Chỉ sợ, khi tờ giấy này bị đ.â.m thủng, ngay cả làm người lạ cũng xấu hổ.

“Ngủ ngon” Cô nhẹ nhàng thầm thì.

Hành lang không còn tiếng động, trong phòng cũng trở nên yên tĩnh.

Nguyễn Dư ngồi trên mép giường, nhìn cậu hoa nhài nhỏ trên bậu cửa sổ, chờ thuốc mỡ trên cánh tay khô rồi mới nằm lên giường.

Khăn trải giường và chăn của Đằng Dực đều là màu xám, hai cái gối trên đầu giường cùng với hai chiếc gối dựa cũng là màu xám, đều có mùi vị của hắn, sạch sẽ thoải mái, có một chút mùi bạc hà.

Nguyễn Dư bị mùi hương ấy vây quanh vừa hạnh phúc, lại vừa chột dạ.

Đêm nay, nhất định là sẽ mất ngủ.

Giản Tương Tương đều tag cô ở trong nhóm chat, hỏi cô không về ngủ thì đi đâu, Nguyễn Dư chỉ nói là cô đang ở nhà bạn, không dám nói tên Đằng Dực.

Cũng may là các cô ấy không có ép hỏi cô là bạn nào, chỉ bảo cô ở bên ngoài chú ý an toàn.

Nguyễn Dư rất cảm động, mấy người Giản Tương Tương tuy là hay tò mò nói chuyện phiếm đồn nhảm, nhưng trong những thời điểm quan trọng luôn rất quan tâm tới cô, có thể gặp được bạn cùng phòng như thế cũng là may mắn.

--_--

Loading...