Lưu Ngư Vô Dạng - Chương 52: Bá vương học đường

Cập nhật lúc: 2025-03-06 12:23:26
Lượt xem: 0

Mặt của Vưu Nhạc Huyên lúc xanh lúc trắng, cặp môi đỏ của cô ta có vẻ không hợp lắm.

“Cậu… lấy đâu ra tự tin?” Cô ta thở dốc, rốt cuộc cũng tìm lại được một chút khí thế, “Tôi nhìn cậu không vừa mắt? Tôi vì sao phải nhìn cậu không vừa mắt?”

“Tự cậu biết.”

“Xì, cậu thật buồn cười, loại người như cậu, tôi còn lười nhìn vào mắt được không?”

“Tốt nhất là nên như vậy!”

Nguyễn Dư nói xong, cất bước đi.

“Này! Nguyễn Dư!” Vưu Nhạc Huyên nâng cao âm điệu, giống như dã thú bị chọc tức, màu đỏ tươi trên môi của cô lan đến cả mắt.

Nguyễn Dư nghiêng đầu.

“Cậu đừng tưởng bản thân mình có gì đặc biệt hơn người. Ngoài thành tích học tập tốt, cậu còn có cái gì?” Vưu Nhạc Huyên cười lạnh, “Tôi nghe nói học phí kỳ này cậu còn chưa đóng hết đâu, xì, làm gì chứ? Muốn làm bá vương học đường sao?”

“Cái này không cần cậu phải phí tâm!”

“Phí tâm? Đương nhiên tôi không phí tâm với cậu. Một quỷ nghèo như cậu, bố c.h.ế.t mẹ chạy, cái gì cũng không có, tôi căn bản không để trong mắt.”

Ánh mặt trời khắp đất trời bỗng nhiên hoá thành sự lạnh lẽo thấu xương, vây quanh Nguyễn Dư.

Cô nắm chặt tay, khi xoay người vẫn cười vô cùng tự tin với Vưu Nhạc Huyên.

“Đúng vậy, cái gì ta cũng không có, nhưng ít ra cũng có thực lực, thế cũng đủ cho cậu ghen ghét không phải ư?”

“Cậu…”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories

“Hi, Đằng Dực!”

Tiếng chào hỏi ở lối đi nhỏ khiến cho hai nữ sinh đang đối mặt giằng co đều sửng sốt.

Nguyễn Dư phản ứng tới trước, cô quay đầu, trong khoảnh khắc ánh mắt cùng với Đằng Dực chạm nhau, tia ý chí mạnh mẽ cuối cùng của cô hoàn toàn tan rã. Cô biết, nhất định hắn đều đã nghe được.

Trạng thái lúc này cùng với lúc cô bị Đằng Hạo đổ đầy một xô nước lên người có gì khác nhau đâu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luu-ngu-vo-dang/chuong-52-ba-vuong-hoc-duong.html.]

Sự riêng tư và tự tôn của cô giống như hành tây, trước mắt Đằng Dực cứ thế lột ra từng tầng một, đến cuối cùng, cái gì cũng không có, chỉ còn lại nước mắt.

Nguyễn Dư lau cái mũi đang cảm thấy chua xót, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Xoay người quá nhanh, bả vai của cô đụng vào gốc cây kim quế, những bông hoa nhỏ xinh rào rào rơi xuống, mùi hương dịu dàng kia cứ một đường đi theo cô, không ngờ lại khiến người bức bối như thế.

Đằng Dực đuổi theo, dùng cơ thể của mình ngăn cô lại.

Nguyễn Dư đi về bên trái mấy bước, Đằng Dực cũng bước sang trái mấy bước. Cô đi về bên phải mấy bước, Đằng Dực cũng bước sang phải mấy bước.

“Tránh ra!” Cô ngẩng đầu nhìn hắn.

Rõ ràng, hắn không làm sai cái gì.

Nhưng biết rõ tất cả mọi thứ, có lẽ cũng là sai rồi.

“Tôi đến đây tìm em.” Đằng Dực cười với cô.

Nguyễn Dư phát hiện ra người này rất thích cười. Mỗi lần hắn cười rộ lên, con ngươi sẽ biến thành ngôi sao, mà khuôn mặt tuấn tú kia sẽ biến thành một liều thuốc chữa bệnh.

“Tìm tôi làm gì?”

“Nghe nói em bị ngất xỉu.”

“Giả vờ đấy!”

Đằng Dực “xì” một tiếng: “Đã từng thấy người chưa bắt đầu chạy đã giả vờ ngất xỉu, cũng từng thấy người chạy được một nửa giả vờ bất tỉnh, em chạy hết hành trình lại giả vờ ngất xỉu, thật đúng là “Cốt lạc thanh kỳ mạch lạc bất phàm” (11)

Nguyễn Dư nghe ra, hắn là đang bóng gió mà nói cô ngốc nghếch.

Từ từ, nói như vậy, có nghĩa là hắn xem toàn bộ hành trình cô chạy. Có nghĩa là cô kiên trì chạy ở sân thể dục hết vòng này đến vòng khác, cũng coi như có ý nghĩa.

Vưu Nhạc Huyên cũng nhìn về phía bọn họ.

Nguyễn Dư muốn đi, lại một lần nữa bị Đằng Dực chặn đường.

“Đằng Dực, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Trong mắt của cô đã có nước, cô chỉ sợ hắn nhìn thấy, cũng sợ cứ tiếp tục như thế nước mắt sẽ chảy xuống.

Sự ấm ức khi ở trước mặt người mình thích luôn luôn dễ dàng phóng đại, cảm giác khuất nhục cũng vậy.

“Tôi muốn mời em ăn cơm.”

Loading...