Lưu Ngư Vô Dạng - Chương 47: Ngất xỉu
Cập nhật lúc: 2025-02-26 16:46:02
Lượt xem: 1
"Thứ năm!”
Nguyễn Dư đi về phía trước, lại bị Giản Tương Tương và Trần Mạn Bạch nghênh đón và ôm lấy.
“Đừng ngồi xuống cũng đừng nằm xuống ngay, mau đỡ một chút!” Thầy dạy thể dục của trường học ở bên cạnh kêu lên.
Giản Tương Tương và Trần Mạn Bạch đỡ lấy Nguyễn Dư, hướng tới giữa chân cầu. Trong tay Hạ Xảo Phượng cầm nước, đi theo mấy người.
“Nguyễn Nguyễn, tình hình của cậu thế nào? Không phải đã nói là chạy xong ba vòng thì giả vờ ngất xỉu hay sao?” Giản Tương Tương nói.
“Đúng là như thế!” Trần Mạn Bạch rất không vui, “Cậu đã quên là chúng ta muốn xử lý Vưu Nhạc Huyên à? Sao lại cố gắng chạy như thế?”
Nguyễn Dư thở phì phò
Cô nhớ rõ, đương nhiên là nhớ rõ rồi, ý này chính là do cô nghĩ ra đó, nhưng mà, lúc nãy sau khi Đằng Dực nói cố lên với cô, tự nhiên cô lại thay đổi ý định.
Cho dù như thế nào, đã lên đường băng, đây là một trận đấu.
Cô không muốn mình dùng trò đùa để phá huỷ tinh thần thi đấu, ảnh hưởng đến những tuyển thủ khác đang dự thi, ảnh hưởng toàn bộ cuộc thi.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Cứ như thế mà tha cho Vưu Nhạc Huyên sao?” Giản Tương Tương hỏi
“Bây giờ vẫn kịp,” Nguyên Dư l.i.ế.m môi đã trắng bệch, “Các cậu đi tìm chủ nhiệm lớp ở đâu, đỡ tớ qua đó”
“Cậu muốn làm gì?” Hạ Xảo Phượng hỏi.
“Ngất xỉu.”
Giản Tương Tương cùng Trần Mạn Bạch nhìn lẫn nhau, tức khắc hiểu ý của Nguyễn Dư. Mấy người bị mất hứng, lập tức ngẩng cao đầu.
“Hướng ba giờ, khán đài C, mục tiêu xuất hiện.” Giản Tương Tương bắt chước giọng trong phim.
Hai người còn lại đè lỗ tai của mình lại, giả vờ mang tai nghe, vô cùng phối hợp.
“Đã rõ!”
“Hành động!”
Nguyễn Dư: …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luu-ngu-vo-dang/chuong-47-ngat-xiu.html.]
Chủ nhiệm lớp Thái Trí lúc này đang đứng ở khán đài C, một nam sinh mặc áo phông màu trắng đứng ở bên cạnh hắn, hai người đang nói chuyện gì đó, tâm tình có vẻ rất tốt.
Bốn người Nguyễn Dư vừa tới gần, tầm mắt của Thái Trí đã nhìn thấy các cô.
“Ai da! Superlady của lớp chúng ta đã về rồi!” Thái Trí vội vàng chạy tới nghênh đón, vừa đi vừa vỗ tay, “Nguyễn Dư, em nói một chút xem, có cái gì là em không làm được! Thật là làm rạng rỡ cho lớp của chúng ta!”
“Thầy Thái, em không lấy được huy chương.”
“Huy chương có gì quan trọng đâu, quan trọng là ở tham gia. Em có thể chạy hết được đường đua cũng đã rất lợi hại rồi. Hơn nữa thầy nghe nói, chạy ở phía trước em đều là đội huấn luyện thể dục, có nghĩa là, nếu không có tuyển thủ chuyên nghiệp, em chính là đứng đầu.”
“Cảm ơn thầy…”
Nguyễn Dư còn chưa nói xong, hai chân mềm nhũn, người đã ngã xuống.
“A a a a!” Thái Trí kinh hoảng kêu to.
“Nguyễn Nguyễn! Nguyễn Nguyễn! Cậu làm sao thế?”
Ba người Giản Tương Tương cũng vội vàng kêu to theo, cái nào cái nấy diễn đều rất thật.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
Các học sinh ở bên cạnh đều vây quanh.
“Mau đưa vào phòng y tế!” Thái Trí kêu to.
Lúc này, Nguyễn Dư cảm thấy thân thể của mình nhẹ bẫng, cô bị người ôm ngang lên.
Ở đâu ra một Trình Giảo Kim thế này?
“A a a a a~! Bên tai là tiếng kinh hô của Giản Tương Tương, so với lúc trước cố làm ra vẻ, lần này tiếng kêu của cô rốt cuộc có một chút chân tình.
Nhưng chân tình này vì sao nghe lại kỳ lạ như thế nhỉ?
Nguyễn Dư nhắm mắt lại, không thể nào nhìn được người đang ôm cô là ai, cô chỉ cảm thấy cánh tay của người đó rất mạnh mẽ và khoẻ khoắn, hắn chạy lên, cho dù trong lòng thêm một trói buộc là Nguyễn Dư, nhưng hắn vẫn nện bước vô cùng mạnh mẽ.
Gió thổi từ bốn phía tới.
Nguyễn Dư cảm thấy trên người của chàng trai này là mùi vị sạch sẽ, giống như mùi thanh trúc sau cơn mưa.