Lưu Ngư Vô Dạng - Chương 45: Con cá nhỏ

Cập nhật lúc: 2025-02-26 16:45:58
Lượt xem: 0

Đằng Dực tới đây làm gì? Năm ba đại học lại không cần phải tham gia đại hội thể thao,” Trần Mạn Bạch nói.

“Ai mà biết được, có lẽ là tới cổ vũ cho bạn gái.”

Giản Tương Tương vừa dứt lời, đã thấy một nữ sinh có dáng người yểu điệu ở bên kia sân thể dục chạy về phía đài chủ tịch.

Không phải người khác, đúng là Phương Uyển.

“Trời ạ, Giản Tương Tương, miệng này của cậu thật là linh, nói ai đến người đó đến?” Trần Mạn Bạch ôm quyền, vẻ bội phục.

“Cậu muốn gặp ai, nói cho tớ, tớ sẽ triệu hoán người đó giúp cậu.”

“Tớ muốn gặp tiền!”

“Phì, cậu làm sao lại tục như thế? Cậu thật sự không có ước mơ ngọt ngào của thiếu nữ hay sao?”

Giấc mộng thiếu nữ ngọt ngào…

Nguyễn Dư không khỏi cười khổ.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories

Cô muốn thu hồi ánh mắt, nhưng lại không thể nào rời khỏi lan can của đài chủ tịch. Cô nhìn thấy Phương Uyển bước từng bước nhỏ lên đài, lại thấy cô ấy đứng sóng vai với Đằng Dực. Bọn họ không biết đang nói gì, Phương Uyển quơ chân múa tay, giống như một đứa trẻ đang rất vui vẻ.

“Hạng mục của Phương Uyển là ngày hôm qua rồi, hôm qua cũng không thấy Đằng Dực tới.” Hạ Xảo Phượng nghi ngờ.

“Ai biết được chứ, mặc kệ bọn họ.” Trần Mạn Bạch ngưng nói về chủ đề này, “Mau ăn gì đó đi, Nguyễn Nguyễn sắp phải chạy 3000m rồi!”

“Đúng đúng, Nguyễn Nguyễn ăn nhiều một chút, đều cho cậu.” Giản Tương Tương vừa nhét socola vào tay của Nguyễn Dư, vừa ra hiệu bằng mắt với cô.

Còn đang trò chuyện, đã có tiếng thông báo đến hạng mục chạy 3000m nữ.

Nguyễn Dư nghe thấy tên của mình thì đứng lên.

“Tớ đi đây!” Cô nói

“Chờ một chút, chúng tớ đi với cậu.”

Ba người vội vàng thu thập đồ đạc dưới mặt đất, đi cùng với cô về phía khán đài.

Khi đi ngang qua đài chủ tịch, Nguyễn Dư nhịn không được mà nhìn lên trên, Phương Uyển không biết rời đi từ lúc nào, chỉ còn Đằng Dực còn đứng ở đó, hắn một mình dựa vào lan can, vẫn giữ tư thế lúc nãy, giống như một quân vương đang nhìn giang sơn của mình.

Nguyễn Dư muốn thật nhanh thoát khỏi phạm vi tầm mắt của hắn, lại không nghĩ, vừa liếc mắt đã chạm vào ánh mắt của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luu-ngu-vo-dang/chuong-45-con-ca-nho.html.]

“Cô nàng thủ khoa!” Đằng Dực kêu lên.

Nguyễn Dư tránh đi tầm mắt, muốn giả vờ không nghe thấy, Giản Tương Tương lại phản ứng, cô nâng khuỷu tay thọc thọc vào Nguyễn Dư.

“Nguyễn Nguyễn, hình như Đằng Dực gọi cậu.”

Nguyễn Dư không còn cách nào khác, chỉ có thể ngừng bước chân, thoải mái hào phóng mà nhìn về phía Đằng Dực.

Ba cô gái cùng phòng thức thời tránh ra, để lại một đường khẽ cười.

Đằng Dực đi từ đài chủ tịch xuống, hắn bước ba bậc thang một, ba bậc thang một, nhanh chóng đi về phía Nguyễn Dư.

“Vì sao trốn tôi?”

“Đâu có?” Nguyễn Dư giả ngu

“Vừa rồi, khi tôi gọi em”

Nguyễn Dư im lặng vài giây, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhỏ giọng kháng nghị: “Ở trường học đừng gọi tôi là cô nàng thủ khoa được không?”

“Vì sao?”

“Mất mặt lắm!”

Đằng Dực cong môi, cười lên: “Vậy em muốn tôi gọi em là gì?”

Nguyễn Dư còn chưa trả lời, đã nghe thấy tiếng thông báo nhắc nhở lại báo tên cô một lần nữa, hình như là đang giục.

“Tôi phải đi rồi, để nói sau.” Cô nói xong những lời này thì xoay người rời đi.

Cờ màu sắc ở hai bên đường băng trong gió phát ra tiếng loạt xoạt.

Cô đi được vài bước, bỗng nhiên nghe thấy hắn kêu ở phía sau.

“Con cá nhỏ, cố lên!”

Nguyễn Dư quay đầu lại nhìn hắn, hắn mặc một thân màu đen lãnh khốc, thẳng tắp mà đứng trên đường băng màu đỏ thẫm, mũ lưỡi trai chặn đi ánh sáng trong mắt hắn, nhưng lại không ngăn được hào quang rực rỡ của hắn, cờ màu bay bay phía sau, bỗng nhiên không có tiếng vang nữa, toàn bộ thế giới trong chớp mắt kia đều trở thành vật trang trí của hắn.

Bên tai cô chỉ còn lại một giọng nói

Con cá nhỏ, cố lên

Loading...