Lưu đày thần y mang theo không gian chạy nạn - Chương 896
Cập nhật lúc: 2024-09-10 14:27:05
Lượt xem: 94
Đào Nhiên hưng phấn nói: "Đều là nhờ có Cửu gia, nếu không, huynh đệ chúng tôi cũng không biết sẽ bị lão hồ lự Tư Manh ngược đãi đến mức nào!"
Mặc Kình nằm trên giường ở cuối phòng, nghe thấy giọng nói của thuộc hạ cũ, lòng tràn đây cảm xúc.
Ông ấy không ngờ rằng không chỉ gia đình mình bị đối xử như vậy, mà còn làm liên lụy đến rất nhiều huynh đệ tốt đã theo ông ấy vào sinh ra tử.
Lúc này, ông ấy kích động muốn đứng dậy đi gặp những thuộc hạ cũ này, nhưng vừa dùng sức, hai chân liền cảm giác yếu ớt rồi lan khắp toàn thân.
Lúc này Mặc Kình mới chợt nhận ra rằng mình hiện đã bị liệt trên giường.
Ông ấy bất đắc dĩ thở dài, lớn tiếng nói: "Đào Nhiên, ngươi nhanh tới đây cho ta nhìn xem."
Nghe được giọng nói của Mặc Kình, đám người Đào Nhiên lại sửng sốt.
Giọng nói này mặc dù không có khí thế đáng sợ như trong ấn tượng của bọn họ, nhưng đối với đám người này cũng không xa lạ chút nào.
"Là lão Quốc công." Có người nhịn không được lớn tiếng nói.
Cùng lúc đó, một đám người đã sải bước về phía Mặc Kình.
Khi nhìn thấy điều này, huynh đệ và những nữ quyến Mặc gia đã tự động nhường chỗ cho họ.
Khoảnh khắc họ nhìn thấy Mặc Kình, đám người Đào Nhiên đều sửng sốt trong giây lát.
Nếu người trước mặt không phải đang ngồi trên giường Mặc lão phu nhân, có lẽ bọn họ sẽ nghi ngờ người này là ai.
Lão Quốc công không còn vẻ uy nghiêm như trước, bây giờ trong mắt đám người Đào Nhiên, ông ấy chỉ là một lão già đang tuổi xế chiều. Không chỉ vậy, ông ấy nhìn còn rất yếu ớt, tóc bạc trắng, xương cốt gầy gò...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/chuong-896.html.]
Tóm lại, nhìn thấy lão Quốc công như vậy, khiến trong lòng bọn cho cảm thấy chua xót.
Mặc Kình nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của bọn họ, để giải tỏa sự bất lực của chính mình, cố gắng mỉm cười nói: "Như thế nào? Mới không gặp nhau tám năm thôi, các ngươi đã không nhận ra ta sao?”
Tương tự, ông ấy nhìn từng thuộc hạ cũ này, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu.
Năm đó, những người này đã cùng ông ấy vào sinh ra tử trên chiến trường, ông ấy sợ các tướng sĩ lấy mạng bảo vệ đất nước này sẽ ăn không đủ no, chỉ cần trong tay có chút tiền là ông ấy sẽ tìm cách trợ cấp cho bọn họ.
Vì vậy, lúc đó đám người Đào Nhiên nhìn không chỉ cường tráng mạnh mẽ mà còn mũm mĩm.
Bây giờ nhìn bọn họ, không chỉ già đi mà còn có chút gầy đi.
Kỳ thật điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, khi được cứu, bọn họ đã không ăn gì trong một khoảng thời gian, mặc dù bề ngoài trông họ không gầy gò lắm, nhưng đó là do độc tố trong cơ thể họ.
Sau khi giải độc, cơ thể họ gầy gò không xương, khi ở trong sơn động, mấy huynh đệ Mặc gia đã giúp bọn họ uống thuốc bổ bằng nhiều cách khác nhau, dù vậy nhưng bọn họ cũng không thể phục hồi ngay lập tức.
Hiện tại đã mấy tháng trôi qua kể từ khi giải độc, đám người Đào Nhiên hiển nhiên đã tốt hơn rất nhiều so với lúc mới giải độc.
Nhưng suy nhược quá nghiêm trọng, làm sao có thể phục hồi được ngay lập tức?
Vì vậy, trong mắt Mặc Kình, bộ dáng hiện tại của bọn họ cũng không có gì thay đổi lớn.
"Này... Đi theo ta thật sự đã khổ cho các ngươi."
Muốn nói tiếp, nhưng Mặc Kình không muốn nói rằng đám người Đào Nhiên phải chịu đựng như vậy là vì bọn họ là thuộc hạ của ông ấy, nhưng bây giờ ông ấy là một kẻ vô dụng, ông ấy không còn tự tin để nói bất cứ điều gì để bù đắp.
Nghĩ đến đây, ánh mắt ông ấy lại rơi vào đôi chân cong queo của mình.
Chưa kể đôi chân có thể chữa khỏi hay không, đối với Mặc Kình mà nói, đó chính là nỗi nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời.