Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lưu đày thần y mang theo không gian chạy nạn - Chương 79

Cập nhật lúc: 2024-08-13 08:46:41
Lượt xem: 286

Mặc Hàm Nguyệt chính là một tiểu nha đầu lòng dạ đơn thuần, căn bản không suy xét nhiều như thế kia.

Được Hách Tri Nhiễm nhắc nhở, nàng ấy mới nhận ra mình đang trên con đường lưu đày.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Hàm Nguyệt không vui nhăn nhó lại.

“Tôi biết rồi Cửu tẩu, sau này ta sẽ chú ý.”

Người Mặc gia ăn no, đi đường lại có thể theo kịp tốc độ của đám quan sai.

Người của mấy gia tộc khác thì không may mắn như thế kia, liên tục hai bữa đều ăn màn thầu thô, chẳng những khó nuốt còn không thể ăn no.

Cộng thêm ngày thường bọn họ đều đã quen sống an nhàn sung sướng, đại bộ đội xuất phát chưa tới nửa canh giờ thì lần lượt xuất hiện tình trạng tụt lại phía sau.

Đám quan sai hoàn toàn không nương tay, chỉ cần là người tụt lại đều sẽ bị bọn họ đánh bằng roi.

Cho đến nỗi đội ngũ phía sau không ngừng vang lên tiếng kêu rên.

Hai tráng hán Hà gia phụ trách đẩy xe ván gỗ cũng có tí không chịu nổi, không ngừng van xin Bành Vượng cho chút đồ ăn.

Bành Vượng cũng chẳng phải không hề hợp tình người, biết hai người này cần ra sức, đang chuẩn bị dặn dò người lấy hai cái màn thầu trắng sang đây.

Xe ván gỗ chẳng may đụng vào một tảng đá lớn, suýt nữa bị lật xe.

Bành Vượng ngồi ở trên đó, nghiêng người theo luồng sức này, đè lên trên người Mặc Cửu Diệp.

Nói ra cũng trùng hợp, vị trí Bành Vượng chạm vào vừa vặn là chỗ bị thương nghiêm trọng nhất của Mặc Cửu Diệp.

Trong chốc lát Mặc Cửu Diệp không kịp phản ứng, theo bản năng kêu lên một tiếng.

Bành Vượng không kịp quở trách hai người đẩy xe, ý nghĩ đầu tiên chính là Mặc Cửu Diệp đã tỉnh.

Hắn ta vội gọi Hách Tri Nhiễm: "Mau tới đây xem, có phải phu quân của ngươi đã tỉnh lại không."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/chuong-79.html.]

Tuy hắn ta đã thấy quen phạm nhân c.h.ế.t trên đường đi, nhưng đối với Mặc Cửu Diệp, Bành Vượng ít nhiều vẫn có phần kính trọng.

Đặc biệt là khi quan sai xảy ra tranh chấp với Tạ Phương, Hách Tri Nhiễm nói ra những lời kia khiến hắn ta có chút xúc động.

Mặc cho Mặc Cửu Diệp đã phạm lỗi lầm gì, cũng không thể mai một sự thật nam nhi Mặc gia hy sinh vì nước.

Mặc Cửu Diệp cũng vậy, trước đó không lâu trong kinh thành còn truyền bá khắp nơi cảnh tượng hắn khải hoàn trở vê.

Đối với người như thế, Bành Vượng là từ tận đáy lòng hy vọng hắn có thể sống sót.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là ý nghĩ trong tiềm thức của hắn ta, nếu dọc đường người Mặc gia dám gây phiền phức cho hắn ta, hắn ta cũng sẽ giáo huấn một cách không hề nương tay.

Hách Tri Nhiễm không biết ý nghĩ của Bành Vượng, khi nghe thấy hắn ta gọi mình, tức khắc chạy tới.

"Bành quan gia, người nói phu quân ta đã tỉnh?"

Nàng cố tình biểu hiện ra vẻ kinh ngạc, đồng thời trong lòng đã chuẩn bị tốt ứng biến.

Bành Vượng xê dịch người sang một bên.

"Vừa rồi có lẽ là ta đã đụng phải vết thương của hắn, không biết là đau hay thế nào, hắn có rên một tiếng."

Hách Tri Nhiễm bảo huynh đệ Hà gia dừng lại, nàng cầm một cánh tay của Mặc Cửu Diệp lên giả vờ bắt mạch. Thật ra nàng làm như vậy là muốn cho Mặc Cửu Diệp một ít thời gian.

Bởi nàng không biết trong lòng Mặc Cửu Diệp tính toán như thế nào, là thừa dịp này tỉnh lại hay chờ đợi thêm.

Mặc Cửu Diệp cũng đang tính toán trong lòng.

Trông bề ngoài hắn có vẻ là hôn mê bất tỉnh nằm sấp trên xe, trên thực tế cũng không hề buông lỏng cảnh giác.

Từ sáng sớm đến bây giờ, hắn vẫn luôn cảm nhận tiếng động xung quanh, thậm chí còn nhân lúc người khác không chú ý lặng lẽ quan sát bốn phía.

Trong quan sát của hắn, không phát hiện bất kỳ nguy hiểm nào.

Mặc Cửu Diệp suy đi nghĩ lại, quyết định tỉnh táo lại.

Loading...