Lưu đày thần y mang theo không gian chạy nạn - Chương 691
Cập nhật lúc: 2024-09-02 12:17:44
Lượt xem: 216
Lấy cớ gây mê s.ú.n.g Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp không cần suy nghĩ quá nhiều, trên đường lưu đày bọn họ đã phát cho các nữ quyến mỗi người một khẩu, nói vậy Tam ca đối với chuyện này cũng không xa lạ gì.
Cuối cùng, nàng lại vì mỗi người chuẩn bị một ám tiễn, vật này có thể thời khắc buộc ở trên cánh tay, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Về phần những thứ khác, Hách Tri Nhiễm nhất thời không nghĩ ra nhiều, chỉ có thể tạm thời mang những thứ này cho Tam ca.
Mặc Cửu Diệp nhìn thấy vật phẩm thê tử chuẩn bị cho đám người Tam ca, trong lòng cảm động một trận, chỉ là thê tử không thích mình khách khí với nàng, hắn cũng không nói thêm gì.
Hắn giao toàn bộ những thứ này cho Tam ca cùng đám người Lương Hạo, hơn nữa giảng giải phương pháp sử dụng rõ ràng.
Về phần nguồn gốc, mấy người đều ăn ý không hỏi, ngoại trừ áo chống đạn, s.ú.n.g gây mê cùng ám tiễn bọn họ đều đã thấy qua.
Thấy Tam ca nhận mấy thứ này, Mặc Cửu Diệp mới ít nhiều an tâm hơn một chút.
Về phần cổ trùng, Mặc Cửu Diệp không dám dễ dàng giao cho Tam ca, dù sao bọn họ cũng không hiểu cổ, vạn nhất bởi vậy mà nói ra cái được không bù đắp đủ cái mất.
Sáng sớm hôm sau, Tam ca vừa mới mang theo người rời đi, Nam Thụy tự mình đánh một chiếc xe ngựa khiêm tốn chạy tới, bên người thậm chí ngay cả thị vệ cũng không mang theo.
Duy chỉ có chút nổi bật chính là xe ngựa bên ngoài thùng xe vậy mà treo một cái lồng sắt, trong lồng sắt có một con bồ câu tuyết trắng đưa thư.
Đi tới trước cửa Mặc gia, đúng lúc Mặc Cửu Diệp muốn ra cửa, hai người gặp nhau.
Nam Thụy nhìn thấy Mặc Cửu Diệp vội vàng nhảy xuống xe ngựa, lôi kéo hắn lo lắng nói: "Ngươi hiện tại có thể tìm được vị cao nhân kia sao?" Mặc Cửu Diệp không khó nhìn ra, Nam Thụy sốt ruột cỡ nào: "Đã xảy ra chuyện gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/chuong-691.html.]
Chuyện xảy ra rất nhiều, chỉ là Nam Thụy giờ phút này bất chấp giải thích nhiều, chỉ có thể tiếp tục năn nỉ Mặc Cửu Diệp thay hắn tìm kiếm vị cao nhân giải cổ kia.
"Mặc Cửu Diệp, hiện tại mẫu phi của ta tình hình có hơi nguy cấp, nếu không thể mau chóng giải cổ, sợ là sống không được."
"Thất lễ rồi.' Mặc Cửu Diệp nghe vậy, bước tới gần xe ngựa, vén rèm xe lên.
Chỉ thấy một lão phụ nhìn qua gầy như que củi đang nhắm chặt hai mắt bị vây trong trạng thái hôn mê.
Mặc Cửu Diệp có chút nghi hoặc hỏi: "Đây là Đức phi nương nương?"
Hắn từng ở hoàng cung làm bạn học của Nam Kỳ gặp qua Đức phi nương nương vài lần, tuy nói bà không có mỹ mạo như những phi tần khác, nhưng so với người bình thường đẹp hơn rất nhiều.
Huống hồ Đức phi nương nương tuổi tác cũng không lớn bằng mẫu thân nhà mình, nhưng hôm nay nhìn qua, liền giống như một lão phụ bảy tám mươi tuổi.
Nam Thụy gian nan gật đầu: "Đây đích thật là mẫu phi của ta, lại nói dài dòng, tình hình mẫu phi của ta có chút không tốt, hiện tại cầu xin ngươi đi liên lạc với vị cao nhân kia một chút, nếu không thể giải cổ, tính mạng mẫu phi của ta coi như xong."
Tuy rằng trong lòng Mặc Cửu Diệp có rất nhiều nghi hoặc, nhưng hắn cũng có thể nhìn ra được, tình hình trước mắt Đức phi có phần không lạc quan.
Hắn đầu tiên là quan sát bốn phía một phen, sau khi xác định không có hơi thở xa lạ, liền tránh ra vị trí cửa, để cho Nam Thụy đuổi xe ngựa vào sân.
Mấy ngày gần đây thỏ ở hậu viện liên tục sinh con, người nhà ăn xong điểm tâm cơ bản đều đi hậu viện hỗ trợ, ngược lại lúc này tiền viện không có người.
Mặc Cửu Diệp bảo Nam Thụy ôm Đức phi vào trong sương phòng.
"Hàn xá đơn sơ, Thụy vương đừng trách."