Lưu đày thần y mang theo không gian chạy nạn - Chương 636
Cập nhật lúc: 2024-08-31 21:11:38
Lượt xem: 151
Mặc dù không thể nói chính xác vị trí của từng cung điện, nhưng hắn vẫn biết đại khái về nó.
Cả hai trốn lính tuần tra, sau đó đi đến một khu vực được các thủ vệ canh gác nghiêm ngặt.
Không biết có phải vì nhà kho của phủ Hoàng tử đã trống rỗng nên ở đây có nhiều lính canh hơn dự kiến.
Mặc Cửu Diệp nhẹ giọng nói: "Đây là quốc khố của Nam Cương, phía sau một chút là kho bạc riêng của hoàng đế Nam Cương, ta đã từng đến xem qua."
Khi đó, rõ ràng bọn họ đã di chuyển toàn bộ đồ đạc trong kho.
Về thăm lại nơi cũ, trong lòng Mặc Cửu Diệp có chút mong đợi.
Không biết sau mấy năm Nam Tân Cương lại có thể tích lũy được vật phẩm gì.
Mặc Cửu Diệp không có ý định đi vào bằng lối chính của kho bạc, hắn kéo Hách Tri Nhiễm sang một bên, nơi lính canh tương đối ít.
Dù vậy, cứ hai bước là thấy một tên thủ vệ.
Đây là chất độc do rắn cạp nia* không được điều chế nhiều, nếu không phải là lúc cấp bách hoặc cần thiết. Hách Tri Nhiễm có chút luyến tiếc khi sử dụng nó.
Đặc biệt là trước mặt có quá nhiều hộ vệ, dùng quá ít độc dược cũng sẽ không có tác dụng gì cả.
Hách Tri Nhiễm dứt khoát lấy ra hai chiếc nỏ từ trong không gian.
Tình cờ phía sau nhà kho có hai cửa sổ, ở đó có bốn tên lính canh, mỗi người phải đối phó với hai tên trong số đó, phải nhanh ra tay để không phát hiện được.
Đồng thời, Hách Tri Nhiễm cũng chuẩn bị một phương án nếu thất bại, một khi thất bại, nàng sẽ kéo Mặc Cửu Diệp cùng nhau trốn vào không gian. May mắn thay, cả hai đều không b.ắ.n trượt, trong nháy mắt, bốn mũi tên đã b.ắ.n trúng giữa lông mày của bốn người.
Mặc Cửu Diệp nhanh chóng tiến lên, đem mấy t.h.i t.h.ể này đến một nơi khuất, đồng thời loại bỏ những mũi tên giữa hai lông mày của họ, không thể để lại bất kỳ dấu vết nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/chuong-636.html.]
Sau khi thu dọn xong mọi việc, cả hai phá cửa sổ rồi bước vào.
Quốc khố của Nam Tân Cương vậy mà không giàu có như Đại Thuận.
Đương nhiên, điều này có liên quan đến hoàn cảnh địa lý và sức mạnh quốc gia của Nam Tân Cương, quan trọng hơn là nó đã bị người của Mặc Cửu Diệp đến cướp phá vài năm trước.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, lại có thể tích góp nhiều vật phẩm nhiều đến vậy, nếu vậy xem như cũng không tồi.
Hách Tri Nhiễm nhìn qua một lượt, khua tay gom hết đồ đạc lại, hai người lập tức chạy theo đường cũ, tới quốc khố phía sau kho để đồ riêng của hoàng đế.
Đó là nơi Hách Tri Nhiễm muốn đến, vì viên ngọc có khả năng đang ở đó.
Hai người dùng cách giống nhau đột nhập vào kho, không kịp kiểm tra đã mang toàn bộ đồ đạc đi.
Tiếp theo, mục tiêu của bọn họ là thả Tiểu cổ ra ngoài, tìm kiếm tung tích của người nuôi cổ.
Dọc đường trốn trốn, tránh tránh, hai người đuổi theo Tiểu cổ tới phòng sách.
Cổ trùng vẫn bay xung quanh phòng, rõ ràng có ý định tiến vào.
Lúc này Hoàng đế Nam Cương sớm đã quay về tẩm cung nghỉ ngơi, trước cửa phòng sách chỉ còn hai người canh gác, nhìn qua có vẻ đang buồn ngủ.
Mặc Cửu Diệp dùng cách tương tự xử lý hai gã lính canh, mở cửa phòng sách đi vào.
Cửa lớn vừa xuất hiện kẽ hở, Tiểu cổ liền bay vào. Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nhanh chóng bước vào, nhanh tay đóng chặt cửa phòng, chỉ thấy cổ trùng kia bay qua tấm bình phòng, sau đó bay tới một giá sách, bắt đầu quanh quẩn một chỗ.
Mặc Cửu Diệp đoán, đây chắc là một mật thất có mật mã.
Hắn vừa nhìn chằm chằm vào cổ trùng, vừa cùng Hách Tri Nhiễm tìm khắp phòng ổ khóa mở mật thất.