Lưu đày thần y mang theo không gian chạy nạn - Chương 593
Cập nhật lúc: 2024-08-30 13:27:30
Lượt xem: 107
Mặc Cửu Diệp trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Mặc Tu Yên tưởng rằng mấy người kia lại tới làm nhục hắn ta, nghe thấy tiếng động liền nhắm mắt lại.
Hắn ta bây giờ đã là một kẻ tàn phế, đến việc xin được c.h.ế.t cũng là một việc xa xỉ.
Ờ trong căn phòng tối tăm mịt mù này, hắn ta đã không biết bản thân mình bị nhốt bao lâu rồi, mỗi lần đám người kia tiến vào, trừ việc nhét cho hắn chút đồ ăn cùng nước ra, những thời gian khác đều là tới làm nhục hắn ta.
Chuyện như vậy, Mặc Tu Yên đã quen rồi, hắn ta chỉ hy vọng đám người kia lúc hành hạ hắn ta thì hạ thủ mạnh tay một chút, hắn ta có thể sớm ngày được giải thoát.
Nghe thấy tiếng nói, trong lòng hắn ta bỗng sinh ra một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Nhưng mà hắn ta vạn vạn không thể ngờ tới, sẽ là cửu đệ nhà mình, chỉ tưởng rằng chính mình quá nhớ người nhà cho nên xuất hiện ảo giác thôi.
Lý trí của hắn ta rất nhanh đã chiến thắng nội tâm, đây nhất định là người mới tới, lần đầu tiên nghe thấy giọng nên thấy lạ mà thôi.
Vì vậy, Mặc Tu Yên không trả lời, mà tiếp tục nhắm mắt, chờ đợi sự giày vò có thể sẽ xuất hiện tiếp theo.
Nhưng mà, hắn ta đợi rất lâu, những gì nghĩ sẽ tới lại không tới.
Mặc Cửu Diệp đã kéo Hách Tri Nhiễm bước đến bên giường hắn ta rồi.
Ánh đèn pin chói đến mức Mặc Tu Yên không thể không mở mắt ra.
Mặc Tu Yên mấy năm trời không được nhìn thấy ánh sáng, bị đèn pin chiếu vào chói đến mức chỉ có thể híp mắt.
Giày vò nhiều năm như vậy, khiến cho Mặc Tu Yên sớm đã không còn là bộ dáng trước kia nữa rồi, trong mắt Mặc Cửu Diệp, người trước mắt đầu tóc bù xù, trên bộ râu mọc lởm chởm còn dính rất nhiều những thứ không biết là gì. Hốc mắt trũng sâu, xương trán nhô lên, nếu không phải hắn ta vẫn còn hơi thở thì đây rõ ràng là một cái xác khô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/chuong-593.html.]
Cho dù thế nào, Mặc Cửu Diệp vẫn nhìn ra được tổng thể đôi lông mày của người này.
Hắn thăm dò hỏi: " Ngươi là tứ ca?"
Lúc nói lời này, hắn đã nhìn thấy Tứ ca vì bị đèn chiếu chói mắt không mở được hai mắt ra, nên đã chiếu đèn pin sang chỗ khác.
Nếu nói Mặc Tu Yên cảm thấy nghe được thanh âm này là hoang tưởng, lúc này Mặc Cửu Diệp đã gọi một tiếng tứ ca rồi, hắn ta không thể nào lại cảm thấy không chân thực được nữa rồi.
"Cửu đệ, ngươi thực sự là Cửu đệ sao?"
Mặc Cửu Diệp vừa mới kêu lên như vậy, cũng là có ý thăm dò, dù sao bộ dạng của Mặc Tu Yên có sự khác biệt rất lớn so với ấn tượng của hắn.
Rõ ràng chỉ là một người mới chỉ trên dưới ba mươi tuổi, nhìn qua lại giống như một lão giả tuổi xế chiều.
Hách Tri Nhiễm có thể cảm giác được, ngay lúc này thân thể của Mặc Cửu Diệp đều đang phát run.
Chỉ thấy hắn ngồi xổm trước giường, bàn tay run rẩy tiến tới đụng vào Mặc Tu Yên.
Thân thể của Mặc Tu Yên theo bản năng muốn trốn trành, cho dù hắn ta có tâm mà vô lực.
"Cửu đệ, đừng... đừng động vào ta, trên người ta bẩn lắm."
Quả thực, bộ y phục trên người Mặc Tu Yên kia đã bị tàn phá tới độ không chịu nổi, hơn nữa nhìn qua đều bẩn tới mức phát sáng, trên đó còn dính rất nhiều thứ dơ bẩn không nhìn rõ.
Mặc Cửu Diệp căn bản sẽ không ghét bỏ, tiếp tục động tác trong tay.
Giây phút lúc hắn chạm vào thân thể của Mặc Tu Yên kia, trong lòng đều đang nhỏ máu. "Tứ ca, tại sao huynh lại gầy tới như vậy?" Vừa rồi nhìn thấy thân hình tiều tụy của Mặc Tu Yên, lần này còn có cả cảm giác tiếp xúc chân thật, quả thực khiến cho Mặc Cửu Diệp không tài nào chấp nhận nổi.