Lưu đày thần y mang theo không gian chạy nạn - Chương 421
Cập nhật lúc: 2024-08-25 19:38:13
Lượt xem: 196
Nhắc đến Thôi huyện thừa, nha sai có hơi úp úp mở mở, không biết phải nói như thế nào.
Nếu như huyện lệnh đại nhân biết được chuyện Thôi huyền thừa bị thương ở của quý, lỡ như Thôi huyện thừa không bị cách chức, há chẳng phải ông ta trở thành một người đắc tội với huyện thừa sao.
Ngược lại, nếu như ông ta không nói sự thật, thì đắc tội với huyện lệnh đại nhân.
Hai người này, nha sai đều không dám đắc tội, biểu hiện vô cùng khó xử.
Mặc Cửu Nhiễm thấy vậy, liền chủ động giải thích nghi ngờ cho hắn ta:
"Mạnh huynh đệ, hôm nay khi chúng ta vào thành thì nghe người dân bách tính láo nháo truyền nhau, nói tối qua Thôi huyện thừa bị người ta làm bị thương của quý, bây giờ còn nằm dưỡng thương ở trong nhà."
Tin tức này quả thực khiến Mạnh Hoài Ninh rất ngạc nhiên.
Người động thủ chắc chắn hận huyện thừa này lắm, mới làm bị thương chỗ đó của người ta.
Thấy Mạnh Hoài Ninh còn đang suy nghĩ, Mặc Cửu Diệp cũng không định vòng vo, mục đích chính mà họ tới đây chính là muốn giải quyết mọi chuyện.
"Mạnh huynh đệ có điều không biết, hôm qua chúng ta đã tới Doãn thành, thì bị Thôi huyện thừa làm khó, cố ý phân chúng ta tới thôn của tộc người hắn ta đang ở, thời tiết như vậy, ba mươi mấy người chúng ta toàn bộ đều ở ngoài trời suốt một đêm."
"Mặc đại ca, chúng ta vào trong nói tỉ mỉ hơn đi." Vừa nói Mạnh Hoài Ninh vừa đưa hai phu thê họ đi vào thư phòng.
Sai nha rất để ý, mấy người họ vừa ngồi xuống, liền bưng trà lên, rồi lập tức ra ngoài và đóng cửa chặt lại từ bên ngoài.
Mạnh Hoài Ninh uống một ngụm trà, mới từ từ mở miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/chuong-421.html.]
"Không giấu gì Mặc đại ca và tẩu phu nhân, ta đến Doãn thành làm huyện lệnh, chính là do Phí tiên sinh sắp xếp cho ta."
Doãn thành này vừa hoang sơ, điều kiện nghèo nàn, nhất thời Mặc Cửu Diệp không thể nghĩ ra tại sao Phí Nam Vũ lại sắp xếp Mạnh Hoài Ninh tới nơi này.
"Tại sao lại làm vậy?"
Mạnh Hoài Ninh cười khổ một tiếng: "Còn không phải là vì chuyện đốt cháy t.h.i t.h.ể ở huyện Đông Phong sao."
Khựng lại, Mạnh Hoài Ninh tiếp tục nói:
"Đệ muội đề nghị đốt cháy t.h.i t.h.ể người gặp nạn, quả thực là một cách hay để diệt trừ hậu hoạn. Lúc Kì Vương điện hạ đưa người tới cứu trợ thiên tai, ta cũng đã dùng lý lẽ này nói rõ ràng với hắn ta.
Lúc đầu Kì Vương cũng tán thành, lệnh cho thủ hạ tích cực phối hợp với công việc của ta.
Chúng ta cùng phối hợp với nhau, đốt cháy t.h.i t.h.ể người gặp nạn, sau đó nghĩ trăm phương ngàn cách để tìm dược liệu điều chế thuốc trị bệnh dịch hạch, có thể nói là, khống chế thương vong của bách tính trong phạm vi nhỏ nhất.
Chính lúc công tác cứu trợ thiên tai sắp đại công cáo thành, không biết là ai ở đằng sau mê hoặc bách tính khắp nơi, nói chúng ta đốt cháy t.h.i t.h.ể là chuyện trời đất không dung, , yêu cầu triều đình buộc phải cho những gia thuộc đó một câu trả lời.
Vì vậy, Kì Vương điện hạ phái người truy bắt lực lượng mê hoặc đó, nhưng lão bách tính đã hoàn toàn tin vào lý do thoái thác của những người đó, bọn họ chỉ ôm khư khư một quan niệm, chỉ cần tiếp tục làm ầm ï, thì nhất định sẽ được triều đình bồi thường.
Kì Vương điện hạ thấy vậy, cũng thay đổi ý định ban đầu, cho rằng cho bách tính một lời giải thích là điều mà họ mong muốn, hắn ta không thể bồi thường cho bách tính bất cứ điều gì, có thể làm cho họ chính là cách chức điều tra kẻ chủ mưu gây ra vụ đốt cháy thi thể.
Nói đến "kẻ chủ mưu", không còn nghi ngờ gì nữa người đó là ta.
Ta thấy Kì Vương trở mặt không nhận người, không cần hắn ta đưa ra lệnh bãi chức quan của ta, thì ta đã tự xin từ chức rồi.