Lưu đày thần y mang theo không gian chạy nạn - Chương 373
Cập nhật lúc: 2024-08-23 13:24:26
Lượt xem: 227
"Ngươi không biết đâu, ngày Mặc gia bị hạ lệnh trục xuất lưu đày, những đại thần chúng ta giao hảo với Mặc gia đều bị hoàng thượng hạ lệnh giữ lại trong cung, mãi đến khi các ngươi ra khỏi thành mới thả chúng ta ra."
Ra là vậy.
Lúc đầu, Hách Tri Nhiễm còn tò mò, tại sao sau khi đoàn người bị lưu đày ra khỏi thành rất lâu, cha mẹ nàng mới đuổi theo, hóa ra là do tên cẩu hoàng đế kia không cho người ta rời đi.
Đồng thời, nàng cũng nghĩ đến khả năng người nhà của các tẩu tẩu cũng vì lý do này mà không thể đến tiễn đưa.
Xem ra, các tẩu tẩu đã hiểu lầm người nhà của mình rồi.
Kể từ khi Mặc Cửu Diệp bị lưu đày, trong lòng đã sinh ra mặc cảm.
Nhiều thế hệ của Mặc gia đều là trung thần, cũng kết giao được nhiều bạn tốt.
Kết quả, vào ngày Mặc gia xảy ra chuyện, không một ai có mặt đưa tiễn.
Hoá ra, tất cả đều do Thuận Vũ Đế đứng sau.
Mặc Cửu Diệp nay đã triệt để nhìn thấu lòng người, không muốn tiếp tục chìm sâu vào quá khứ.
Điều hắn hi vọng nhất bây giờ là sớm rời khỏi nơi này, đến Tây Bắc sống ổn định, sau đó nghĩ cách tìm kiếm tung tích của Đại ca và Nhị ca, đồng thời giúp tẩu tẩu điều chế thuốc giải độc.
"Lão tướng quân, hiện giờ cổng thành và bến tàu đã bị phong toả, chúng ta đã ở đây được nửa tháng, nếu tiếp tục trì hoãn như vậy, e rằng tới Tết Nguyên Tiêu cũng không đến được Tây Bắc."
"Có lẽ là vậy, trời sẽ ngày càng lạnh hơn, các ngươi trên đường đi cũng không dễ dàng gì."
Suy nghĩ một lát, lão tướng quân tiếp tục nói. "Ngươi cứ quay về chuẩn bị, sáng sớm mai ta sẽ sắp xếp thuyền đưa các ngươi rời khỏi đây."
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Diễm nghe vậy trong lòng mừng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/chuong-373.html.]
Hai người đồng thời cúi đầu trước lão tướng quân hành lễ: "Đa tạ Kim lão tướng quân giúp đỡ."
Kim lão tướng quân vỗ vỗ vai Mặc Cửu Diệp: "Tiện tay mà thôi, các ngươi không cần để tâm, sáng sớm ngày mai, ta ở bến tàu chờ các ngươi."
Sau khi nói lời cảm ơn một lần nữa, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nhanh chóng quay trở về, báo tin vui cho mọi người.
Nghe tin ngày mai có thể tiếp tục lên đường, người vui nhất là các quan sai.
Nếu trên đường thuận lợi, bọn họ có thể trở về kinh thành đoàn tụ với gia đình trước Tết Nguyên Tiêu.
Vì để có thể dẫn theo Đường Minh Duệ cùng đám người Lương Hạo rời khỏi đây, Mặc Cửu Diệp chỉ có thể lựa chọn thương lượng chuyện này với Bành Vượng.
Quả thật, Bành Vượng sớm đã phát hiện ra tung tích của đám người Lương Hạo, hắn chẳng qua là không thích nhiều chuyện, không hành động lộ liễu mà thôi.
Còn Đường Minh Duệ mấy ngày này đều đến đại viện chọn rối, hắn cũng nhìn thấy vài lần.
Lần này có thể thuận lợi rời đi, đều là công lao của Mặc Cửu Diệp, đương nhiên hắn sẽ không từ chối.
Chẳng qua, hắn yêu cầu mọi người sau khi rời khỏi thành phải mau chóng tách nhau ra để tránh phiền toái về sau.
Sau khi thương lượng thành công với Bành Vượng, Mặc Cửu Diệp nhanh chóng thông báo đến mọi người, sáng sớm hôm sau theo bọn họ tới bến tàu.
Sau khi thu xếp xong xuôi, sáng sớm hôm sau mọi người mang theo hành lý khởi hành đến bến tàu.
Kim lão tướng quân quả nhiên giữ lời hứa, dẫn theo một đội quân chờ sẵn tại đó. Bến tàu tuy rằng còn có người đang canh gác, nhưng cũng không cản bước được Mặc Cửu Diệp cùng đoàn người.
Không những vậy, Kim lão tướng quân còn cố ý giúp họ chuẩn bị sẵn một con thuyền chở khách, người chèo thuyền đã chờ sẵn chỉ đợi khách lên thuyền.
Mặc Cửu Diệp và Bành Vượng đi phía trước, Kim lão tướng quân liếc vẫn một cái đã nhìn thấy bọn họ.