Lưu đày thần y mang theo không gian chạy nạn - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-08-13 14:58:56
Lượt xem: 249
Nếu như vừa rồi không phải Hách Tri Nhiễm tức xì khói đầu, thì không có khả năng không phát hiện có người nghe lén ở cửa.
Nhìn đến mấy tên sai nha lấm la lấm lét cái nhìn né tránh, Hách Tri Nhiễm nổi giận đùng đùng giẫm lên người bọn họ đi ra ngoài.
Bành Vượng nhìn thấy thảm trạng của mấy tên thủ hạ cũng thấy thực bất đắc đĩ, hắn ta vẫy vẫy tay.
“Mấy đứa các ngươi nhanh chóng đi đi, kiếm chút bánh bao trắng đưa cho người nhà họ Mặc”.
Nhóm sai nha hai mặt nhìn nhau.
Rõ ràng, đây là biểu hiện của việc đại ca lấy lòng Hách thị.
Chẳng lẽ chính là vì học phương pháp độ khí cứu người kia?
Chuyện này quả đúng là trên trời dưới đất có một, quan sai mà lại đi chủ động lấy lòng một tội phạm lưu đày...
Bành Vượng nhìn mấy người còn đang đứng sững sờ nguyên tại chỗ, không vui nói: "Còn thất thần làm gì, đi mau".
Thấy nhóm sai nha chuẩn bị đi, Chu Lão Bát gọi bọn họ lại: "Còn có, Hách thị là ân nhân cứu mạng ta, thanh danh của nàng không thể bị hủy hoại như vậy. Các ngươi nhất định phải nói rõ ràng với những kẻ đó, Hách thị không hề có tiếp xúc da thịt với ta".
Nghe thấy thế, Bành Vượng cũng bổ sung: "Ta nghe thấy những lời này là do Lý Nhu Nhi truyền ra ngoài, đừng quên giáo huấn nàng ta một chút".
"Phải phải phải, chúng ta đi ngay bây giờ". Mấy tên sai nha vỗ vỗ tro bụi trên người, chạy biến nhanh như chớp.
Trong phòng chỉ còn lại Bành Vượng và Chu Lão Bát.
Vẻ mặt Chu Lão Bát mê mang. "Đại ca, huynh nói cho ta biết, vừa nãy ta nói như vậy, có cái gì không đúng hay sao?"
Bành Vượng cảm thấy cạn lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/chuong-129.html.]
Cái tên Chu Lão Bát này ngày thường vừa thông minh lại khéo đưa đẩy, hôm nay sao lại như rúc vào sừng trâu không ra được thế này?
"Vừa rồi không phải đã nói tốt sao? Về sau không được nhắc tới chuyện này".
Tuy rằng trong lòng Chu Lão Bát không bỏ được, nhưng thấy Bành Vượng vì chuyện này mà bắt đầu to tiếng với mình, chỉ có thể đành hậm hực ngậm miệng lại.
Hách Tri Nhiễm tức giận quay trở về, vừa gặp phải Lý Nhu Nhi mang theo mấy người nữ quyến nhà họ Lý và nhà họ Hà đối diện đi đến.
Nàng ta khoanh hai tay trước n.g.ự.c chặn đường đi của Hách Tri Nhiễm.
"Hách Tri Nhiễm, hôm nay ngươi làm chuyện hạ tiện như vậy, thế mà còn dám xuất đầu lộ diện. Nếu là nữ tử biết xấu hổ, đã sớm đ.â.m đầu tự sát".
Giờ phút này Hách Tri Nhiễm đang tức tràn đầy lồng ngực, lười phải tranh cãi miệng lưỡi với Lý Nhu Nhi.
Nàng nâng tay lên, hung hăng quăng mấy cái tát cho nàng ta, rồi bố thí cho cái nhìn miệt thị.
"Lý Nhu Nhi, hôm nay ta thay cha mẹ ngươi dạy ngươi đạo lý làm người, về sau còn dám miệng lưỡi không sạch sẽ, cẩn thận đầu lưỡi của ngươi".
Lý Nhu Nhi không kịp phòng ngừa bị ăn mấy cái tát, lúc phản ứng lại được đã thấy Hách Tri Nhiễm đã đi xa.
Nàng ta quay về phía bóng dáng Hách Tri Nhiễm chửi ầm lên.
"Hách Tri Nhiễm, ngươi chính là đồ tiện nhân, nữ nhân không đáng giá tiền, vì một chút chỗ tốt, ngay cả tên sai nha gần c.h.ế.t cũng không tha... A..."
Câu nói kế tiếp của nàng ta còn chưa kịp mắng ra, thì phát ra một tiếng hét thảm thiết, sau đó lập tức dùng tay bưng kín miệng. Chu thị thấy nữ nhi có hại, vội vàng chạy tiến đến, quan tâm hỏi: "Nhu Nhi, con làm sao vậy?"
Lý Nhu Nhi chậm chạp đưa bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái răng đầy máu.
Chu thị thời điểm đối mặt với quan sai sẽ sợ hãi, nhưng đối mặt với Hách Tri Nhiễm lại giống như thay đổi thành người khác.
"Hách thị, ngươi quả thật là vô pháp vô thiên, trước mặt nhiều người như vậy có thể ra tay đánh người hay sao?"