“Thành công ! Nương! Chúng muối của riêng !” Tống Thanh Việt vui sướng tột độ.
Lưu thị cũng chấm một chút bỏ miệng, ngay khoảnh khắc vị mặn lan tỏa, vành mắt bà đỏ lên, ngừng lẩm bẩm: “Ông trời ơi… Thật sự… Thật sự …”
Điều nghĩa là, nhu cầu sinh tồn cơ bản nhất của họ, đảm bảo! Không cần sầu não vì một nhúm muối nữa, thậm chí thể mang đổi lấy những thứ khác!
Tống Thanh Việt lớp muối sương mỏng manh , về phía núi xa ngoài cửa sổ, trong lòng hào khí ngút trời, thầm cảm thán – thật quá lợi hại, xuyên về cổ đại sinh tồn dễ như trở bàn tay, quả thực là tài năng vượt trội!
Hôm trời sáng, Tống Thanh Việt mới khoan khoái ngủ nướng một giấc. Mấy ngày liền bôn ba, xây nhà, tìm thức ăn và ứng phó với nguy cơ, tiêu hao của nàng nhiều tâm sức, giấc ngủ vì thế mà sâu lạ thường.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, ánh nắng xuyên qua khe hở mành cỏ sương sớm bên ngoài tan , nàng mới sảng khoái tỉnh giấc.
Sau khi ăn sáng đơn giản, nàng xách sọt và d.a.o bổ củi, chuẩn núi hái nốt chỗ quả muối mà hôm qua nàng phát hiện.
Đi ngang qua dòng suối nhỏ bên nhà, thấy mẫu Lưu thị đang cùng Tống đại thẩm giặt giũ quần áo phiến đá bên suối. Nước suối lạnh buốt tay hai đỏ ửng, nhưng mặt họ mang vẻ tươi nhẹ nhõm, khẽ khàng trò chuyện.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Nương, Tống đại thẩm!” Tống Thanh Việt bước chân nhẹ nhàng tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-30.html.]
“Ui, Việt Việt dậy ? Sau đừng gọi Tống đại thẩm, xa cách quá! Tống đại thúc của con , con chính là cháu gái ruột của nhà ! Cứ gọi là thím!” Tống đại thẩm ngẩng đầu, hiền hậu mà sảng khoái, nếp nhăn nơi khóe mắt đều giãn .
Vết thương của Tống Đại Xuyên chuyển biến , tâm trạng của bà cũng vui vẻ hơn nhiều.
“Vâng, thím ạ!” Tống Thanh Việt lanh lợi , đáp bằng một nụ rạng rỡ.
Lưu thị dừng động tác đập quần áo, mặt là vẻ nhẹ nhõm lâu thấy: “Việt Việt con xem, mới đến thôn chừng nửa tháng, mà thúc thím con giúp bao nhiêu là việc. Cho mượn dụng cụ, cho muối, giúp... Tình nghĩa , ghi nhớ thật kỹ, cơ hội, nhất định báo đáp thúc thím con thật .” Lời của bà chan chứa lòng ơn.
“Nương, con hiểu mà.” Tống Thanh Việt trịnh trọng gật đầu, “Một giọt ân tình, dũng tuyền báo đáp.”
“Cha, mấy lời gì! Bà con xa bằng láng giềng gần, chúng là đồng tộc, giúp đỡ lẫn là lẽ thường ?” Tống đại thẩm xua xua tay, về phía cái sọt của Tống Thanh Việt, “Con định núi ?”
“Vâng, con hái hết chỗ quả muối hôm qua thấy, tiện thể xem còn sản vật núi rừng nào khác . Thím ơi, hôm qua thím sắp chợ phiên ạ?”
“ !” Tống đại thẩm vỗ đùi, “Nhìn cái trí nhớ của , đang định với con! Ba ngày nữa, chính là rằm tháng Chạp, phiên chợ lớn nhất trong vùng của chúng ! Ngay tại trấn Hà Khẩu ngoài núi. Dân trong thôn nhiều nhà đều , đổi ít hàng Tết, bán ít sản vật núi rừng. Từ đây cách chợ xa lắm, năm, sáu mươi dặm đường núi đấy! Mọi đều dậy từ giờ Mão (5-7 giờ sáng) mò mẫm lên đường, nghỉ, đến chợ cũng gần trưa. Mua bán xong xuôi, tất tả trở về, về đến nhà cũng tới giờ Hợi (9-11 giờ tối), đường đêm ánh trăng là chuyện thường. Con là con gái, đầu , nhất định bám sát đoàn trong thôn, tuyệt đối lẻ, đường núi ban đêm dễ , cũng an lắm .” Tống đại thẩm cẩn thận dặn dò, trong giọng tràn đầy sự quan tâm.
Tin tức đối với Tống Thanh Việt mà , quá quan trọng! Nàng đang lo mớ sản vật núi rừng và d.ư.ợ.c liệu chỗ bán.
“Vâng ạ thím! Con nhớ kỹ ! Đa tạ thím nhắc nhở! Hai ngày con sẽ chuẩn sẵn hết đồ bán! Đợi đến ngày chợ phiên, thím xuất phát nhớ gọi con một tiếng!” Tống Thanh Việt lòng vui như hội, phảng phất thấy cuốc, chảo sắt, hạt giống lương thực đang vẫy gọi nàng.