Hai em Tiêu Cảnh Hoài và Tiêu Cảnh Nghiệp đồng thời sững sờ, theo bản năng liếc Tiêu Cảnh Dụ, trong lòng căm giận.
Phụ hoàng điên ? Sao hỏi tên khốn Tiêu Cảnh Dụ !
Tên khốn căn bản chẳng thứ gì, lúc chừng đang thầm trong bụng bọn họ đấy...
Hiếm khi Tiêu Cảnh Dụ và hai em bọn họ cùng quan điểm, cũng đang nghĩ thầm, vị hoàng thúc của chắc điên chứ?
Trong chuyện , chỉ là kẻ bên cạnh xem náo nhiệt mà thôi.
Ông trong lòng khó chịu đúng ? Nhất định kéo xuống nước cho bằng ?
Ánh Trăng Dẫn Lối
Tiêu Cảnh Dụ mặt Thiên Diệu Đế luôn giữ hình tượng ngang ngược, bất cần đời, phóng túng gò bó, dính dáng gì đến kiểu khôn khéo lõi đời hai đầu đều lấy lòng.
Vì thế vẻ đăm chiêu suy nghĩ một lúc, : "Hoàng thúc, chất nhi cảm thấy sự việc xảy , giờ truy cứu rốt cuộc là ai hại ai, ai oan uổng ai cũng chẳng ý nghĩa gì lớn, quan trọng nhất bây giờ là giải quyết hậu quả. Danh tiết trong sạch của con gái nhà là quan trọng nhất, hoàng gia thể dám dám chịu, nếu sẽ thiên hạ chê c.h.ế.t mất? Chất nhi thấy, vẫn nên nhanh chóng định đoạt hôn sự của Cảnh Hoài và biểu Quận chúa thì hơn."
Mặc dù chuyện khi vỡ lở thì ván đóng thuyền, chắc chắn cưới Tình Nhu quận chúa, nhưng khi chuyện thực sự đưa bàn luận công khai, Tiêu Cảnh Hoài vẫn cảm thấy vô cùng uất ức.
Sắc mặt trong nháy mắt càng thêm âm trầm.
Tiêu Cảnh Nghiệp "A!" một tiếng nhạo, hả hê phụ họa: "Phụ hoàng, đường đúng đấy, mắt quan trọng nhất là mau chóng cho Tình Nhu quận chúa một lời giải thích thỏa đáng! Nếu thì thật sự thể nào nổi, cũng quá thất đức ."
"Nhị hoàng thích Tình Nhu quận chúa như , chắc hẳn vui lòng cưới nàng Vương phi nhỉ? Chúc mừng chúc mừng nhé, Nhị hoàng !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/luong-duyen-nay-la-ke-doc/chuong-243-nhat-dinh-phai-keo-han-xuong-nuoc.html.]
Tiêu Cảnh Nghiệp bộ tịch chắp tay chúc mừng Tiêu Cảnh Hoài.
"Ngươi câm miệng cho !" Tiêu Cảnh Hoài giận tím mặt: "Lão Tam, nếu ngươi hại bổn vương, sự việc cũng sẽ nông nỗi , ngươi còn ở đây bỏ đá xuống giếng mát thấy quá đáng ?"
"Ngươi đừng ngậm m.á.u phun ! Ta hại ngươi bao giờ?"
"Không ngươi thì còn ai đây?"
"Bằng chứng ? Ngươi bản lĩnh thì đưa bằng chứng đây, vu khống bôi nhọ khác như , tính là bản lĩnh gì!"
"Đủ !" Thiên Diệu Đế giận dữ, lạnh lùng quát: "Các ngươi còn định dây dưa đến bao giờ? Còn chê đủ mất mặt ?"
Tiêu Cảnh Nghiệp tức tủi , mẫu phi của xưa nay sủng ái hơn, tự nhiên cũng sủng ái hơn, mặt phụ hoàng cũng chẳng sợ sệt gì mấy.
Huống hồ, ghét nhất là oan uổng, Tiêu Cảnh Hoài như , nhịn : "Phụ hoàng, Nhị hoàng oan uổng nhi thần, nhi thần căn bản hại ! Nhi thần dù hiểu chuyện đến cũng sẽ loại chuyện nhục mặt mũi hoàng gia như thế . Nếu thật sự là nhi thần tính kế, nhi thần ước gì trốn thật xa để tránh hiềm nghi, ngu ngốc tự dẫn xông chứ? Xin phụ hoàng minh giám, trả sự trong sạch cho nhi thần!"
Tiêu Cảnh Hoài lạnh liên tục, trừng mắt như phun lửa: "Ngươi còn già mồm! Ngươi hận thể xem trò , chắc chắn bằng chứng gì ngươi, ngươi gì mà dám tự xuất hiện? Hừ, ngươi tự xuất hiện, thể yên tâm?"
"Ta !"
"Dám dám nhận, ghê tởm!"
"Làm càn!" Thiên Diệu Đế cầm chiếc chặn giấy bạch ngọc trong tầm tay ném mạnh xuống đất, "Choang!" một tiếng vỡ tan thành nhiều mảnh nền gạch vàng cứng rắn, tiếng vỡ giòn tan khiến rùng .