Thẩm đại lão gia nghĩ cũng , chuyện chỉ mới tiện mặt, nên ông qua đó nữa.
Sau đó Thẩm lão phu nhân quả nhiên sang, ngay cả ở Xuân Đằng Viện bên cũng thể lờ mờ thấy một hai tiếng c.h.ử.i mắng chói tai của Thẩm lão phu nhân.
Nghe thấy động tĩnh , Thẩm đại lão gia lo lắng Thẩm lão phu nhân tam , tam chọc tức sinh bệnh, rốt cuộc yên, vội qua xem .
Thẩm đại phu nhân liền cùng ông.
Kết quả, bước chân của Thẩm đại lão gia từ vội vã trở nên ngày càng nặng nề, ngày càng chậm, cuối cùng dừng , im một lời.
Thẩm đại phu nhân cũng đó cùng ông, im lặng lắng .
Những lời mắng ch.ó chỉ mèo cay nghiệt chọc tim gan, từng câu từng chữ đều lọt tai Thẩm đại lão gia.
Cuối cùng, Thẩm lão phu nhân trút cơn giận bỏ , hai chân Thẩm đại lão gia nặng trĩu đến mức gần như nhấc nổi.
Thẩm đại phu nhân thầm trong bụng, lão thái thái mắng lắm, bà chẳng bận tâm việc mắng, dù với loại thô tục , còn trông mong gì từ miệng bà thốt lời ý ?
Bà mắng càng tàn nhẫn, lão gia nhà càng xa cách bà .
Chuyện phân gia, từ khi ý niệm nảy sinh trong đầu Thẩm đại phu nhân, nó cứ như cái gáo nổi mặt nước, ấn thế nào cũng chìm xuống .
Chỉ cần lơi lỏng một chút là trồi lên...
bà , chuyện quá khó khăn.
Lão thái thái quyết chịu phân, chồng bà là trưởng tử, vì thanh danh quan trường, vì thanh danh hai đứa con trai, đều thể dễ dàng đề cập chuyện phân gia.
Nếu , lão thái thái lóc om sòm một trận, nhà bà sẽ đời phỉ nhổ.
Cha con họ và bà tuy rằng đang lúc phong quang, lưng tự nhiên cũng kẻ ghen ghét, đến lúc đó, chẳng tường đổ đẩy ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/luong-duyen-nay-la-ke-doc/chuong-229-tung-chut-tiep-can.html.]
Cho nên, đối với chuyện phân gia bà rõ là gần như thể, nhưng hễ cơ hội vẫn kìm nỗ lực từng chút từng chút tiến gần đến mục tiêu .
Nếu, lão gia nhà cũng lão thái thái cho tổn thương thấu tâm can, cùng bà nỗ lực vì mục tiêu đó, thì phần thắng sẽ nhiều hơn một chút.
Nếu Nhị phòng Tam phòng tự tìm đường c.h.ế.t, mà nhà bà tận tình tận nghĩa, nghĩ thì cũng là cơ hội nhỉ?
Thẩm đại phu nhân nhẹ nhàng nắm tay Thẩm đại lão gia, dịu dàng gọi: "Lão gia..."
Thẩm đại lão gia sang bà, buồn bã, bàn tay to lớn nhẹ nhàng phủ lên tay bà, ôn hòa : "Những ngày qua, khó cho bà , xin !"
Thẩm đại phu nhân "xùy" một tiếng , trách yêu ông: "Lão gia gì với chứ?"
"Biết rõ còn hỏi!"
Hai mỉm .
Thẩm đại phu nhân kéo tay ông về, : "Mẹ thành kiến sâu sắc với , xưa nay vẫn thế, giờ vì Vi Nhi thiết với chúng , bà cụ trong lòng thoải mái, chẳng qua là tìm cách sướng miệng thôi, sẽ để bụng . Rốt cuộc, bà cụ nuôi Vi Nhi bao nhiêu năm nay, thương con bé bao nhiêu năm nay..."
Ánh mắt Thẩm đại lão gia trở nên thâm trầm.
Nếu thực sự thương yêu Vi Nhi, Vi Nhi thiết với cha ruột, bà cụ nên vui mừng ? Tại thoải mái?
Trong lòng bà cụ... rốt cuộc đang nghĩ gì?
Ánh Trăng Dẫn Lối
"Bà để bụng, thế thì ." Thẩm đại lão gia ôn nhu mỉm : "Nếu bà giận, cứ trút lên đầu là ."
Mặt Thẩm đại phu nhân nóng lên, lườm ông một cái, gì.
Trút giận lên ông, bà nỡ lòng nào chứ?
Đây chính là đàn ông năm xưa bà vất vả lắm mới theo đuổi a.