Lúc Thẩm đại lão gia xuống xe ngựa, hai em chỉ kịp gọi một tiếng "Cha!" còn cơ hội mở miệng chuyện nữa.
Thẩm đại lão gia khó khăn lắm mới thoát khỏi sự nhiệt tình của nhị , tam , liếc mắt thấy đôi con cái của đáng thương gạt ngoài đám đông, trong lòng lập tức vô cùng khó chịu.
Nhị , tam , nhị , tam bọn họ chẳng lẽ Hoằng Tuân và Vi Nhi là con của ông ? Tại nghĩ đến việc cha như ông sẽ chuyện với con một câu?
"Hoằng Tuân, Vi Nhi!" Thẩm đại lão gia về phía hai em.
"Cha!"
Thẩm Hoằng Tuân và Thẩm Lương Vi bước tới, Thẩm Lương Vi kìm nắm lấy tay áo cha, hốc mắt nóng lên, nước mắt nóng hổi trào , ướt khóe mắt.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Khóc lóc mặt thì mất mặt, Thẩm Lương Vi nhịn nhào lòng Thẩm đại lão gia ô ô, "Cha..."
Sống một đời, nàng cuối cùng cũng gặp cha...
Thẩm đại lão gia sững sờ, niềm vui sướng mãnh liệt ùa tới, vội vàng nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: "Vi Nhi , nào... Vi Nhi ngoan, cha về , cha chẳng về ? Mau nín , cha mang về nhiều quà cho con đấy!"
Thẩm Lương Vi "Vâng" một tiếng từ từ ngừng , chớp mắt cha: "Cha thật sự về !"
" ! Vi Nhi thật hiểu chuyện!" Thẩm đại lão gia nụ ôn nhu, ánh mắt sủng nịch, cảm khái vui mừng.
Thẩm Lương Nguyệt ghen tị liếc Thẩm Lương Vi một cái, bĩu môi : "Nhị tỷ tỷ mấy hôm còn chọc giận tổ mẫu suýt ốm đấy, hiểu chuyện nỗi gì..."
Giọng Thẩm Lương Nguyệt lớn nhỏ, hơn nữa mặc dù Thẩm Tam phu nhân ngay khi nàng xong lập tức trách mắng cho nàng nữa, nhưng cũng đủ để Thẩm đại lão gia thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/luong-duyen-nay-la-ke-doc/chuong-219-nang-cuoi-cung-cung-gap-lai-cha.html.]
Ánh mắt Thẩm đại lão gia trầm xuống.
Thẩm Lương Vi vội vàng : "Muội bậy, tỷ chọc giận tổ mẫu bao giờ?"
"Hừ, tỷ..."
"Nguyệt Nhi, còn mau ngậm miệng!" Thẩm Tam phu nhân kéo nàng lườm một cái, vội với Thẩm đại lão gia: "Con bé cứ thế đấy, miệng mồm giữ kẽ, nghĩ , trẻ con hiểu chuyện, đại ca đừng chấp nhặt với nó nhé."
Thẩm Hoằng Tuân ánh mắt lạnh lùng, mỉm : "Tam thẩm , con gái con đứa mà lắm mồm như , truyền ngoài , Tam thẩm nên dạy dỗ Tam nhiều hơn mới ."
Thẩm Tam phu nhân tức đến líu cả lưỡi, miễn cưỡng , gì nữa, vẻ vãn bối là Thẩm Hoằng Tuân bắt nạt mà dám .
" , đại ca, chúng thỉnh an . Mẹ vẫn luôn mong nhớ đấy!" Thẩm Nhị lão gia ho khan phá vỡ sự lúng túng.
Thẩm đại lão gia gật đầu: ", nên thỉnh an ."
Thẩm Nhị lão gia quét mắt : "Lão phu nhân gần đây mệt, tinh thần lắm, các ngươi đừng qua đó, kẻo đông ồn ào bà cụ đau đầu, đều về . Tối nay gia yến, cả nhà chúng cùng náo nhiệt một phen."
Thẩm Lương Vi nhịn giọng lanh lảnh: "Nhị thúc, cha con đường xá xa xôi, mới về mệt lắm, tối nay để cha con nghỉ ngơi sớm một chút, đừng gia yến nữa. Qua mấy hôm nữa chẳng cũng giống ?"
Mặt Thẩm Nhị lão gia cứng đờ.
"Vi Nhi đúng," Thẩm Hoằng Tuân đương nhiên sẽ bỏ qua cơ hội kẻ tung hứng với , huống hồ hai em tâm đầu ý hợp, thực trong lòng cũng nghĩ như , bèn : "Nhị thúc, con thấy để hôm khác , cha con chắc chắn mệt oải, bữa tối ăn qua loa chút gì đó, nghỉ ngơi sớm, chẳng thoải mái tự tại hơn ? Gia yến mà, cần vội vàng nhất thời ."