Lương Duyên Này Là Kế Độc - Chương 216: Cha đã về rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-17 11:08:52
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thật là khéo, từ trong cung , đường thấy xe ngựa của Thẩm gia, ôm tâm lý thử vận may theo một đoạn, ngờ đúng là nàng thật.

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Gần một tháng gặp nàng, thật sự là chút nhớ nhung...

 

Khi rời khỏi cửa hàng tơ lụa, Thẩm Lương Vi bước cửa lớn, theo bản năng ngẩng đầu liếc lâu đối diện, trong lòng cảm giác là lạ.

 

Không nàng cảm giác sai , nàng cứ cảm thấy dường như đang âm thầm quan sát .

 

Chỉ là, những cánh cửa sổ đều đóng kín mít, lẽ là ảo giác chăng.

 

, cho dù thì chắc chắn cũng tên cặn bã Tiêu Cảnh Hoài .

 

Tên cặn bã đó sẽ chuyện vô ích, nếu là , nhất định sẽ ló mặt để nàng thấy "tình ý", ánh mắt "liếc mắt đưa tình" của .

 

Hoắc Thanh Vân thấy xe ngựa của Thẩm Nhị tiểu thư nhà xa tít tắp mà chủ t.ử vẫn còn đó ngóng chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy ngài chút đáng thương.

 

Không nhịn : "Chủ t.ử nếu ưng ý Thẩm Nhị tiểu thư như , chi bằng trực tiếp đến cửa cầu hôn, chỉ cần Nhị tiểu thư đính hôn, lượng Thẩm gia cũng gan từ chối."

 

Tiêu Cảnh Dụ thu hồi ánh mắt, liếc xéo một cái: "Câm miệng, ngươi thì cái gì!"

 

Hoắc Thanh Vân trợn trắng mắt, , cái gì cũng hiểu.

 

chỉ dám dám tán tỉnh cũng ...

 

Thoáng chốc, đến ngày Thẩm đại lão gia hồi kinh.

 

Ông là đặc phái viên đại diện cho Đại Tần sứ nước Ung Hồ, tự nhiên cả một đoàn tùy tùng nghi thức cùng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/luong-duyen-nay-la-ke-doc/chuong-216-cha-da-ve-roi.html.]

Sau khi về kinh, cung diện thánh phục chỉ , đó mới về phủ.

 

Trưa hôm đó, đoàn sứ hơn trăm dừng chân chỉnh đốn cuối tại khu rừng cách kinh thành ba mươi dặm, chỉnh trang dung nhan y phục, tiện thể ăn chút lương khô lót .

 

Người khác thì thôi, Thẩm đại lão gia cùng vài vị thành viên nòng cốt cung diện thánh, ai cũng khi nào Thánh thượng mới thả về.

 

Kéo dài đến tối cũng là chuyện bình thường.

 

Nước thì dám uống nhiều, nhưng lương khô gặm một chút, nếu sẽ đói lả .

 

Chặng đường phong trần mệt mỏi, đường một khắc cũng dám chậm trễ, vốn mệt mỏi rã rời.

 

Thẩm đại lão gia ngờ phu nhân nhà khỏi thành đón, bà hái t.h.u.ố.c ngang qua, "trùng hợp" gặp , nhưng ai cũng đó chỉ là cái cớ.

 

Hai vợ chồng xa cách lâu, Thẩm đại phu nhân nhớ thương chồng, lấy cớ đến gặp mặt chồng một chút, cũng chỉ hiểu ý , sẽ ai gì.

 

Thẩm đại lão gia mừng sợ, cùng phu nhân rừng cây chuyện riêng.

 

Vợ chồng cửu biệt trùng phùng, hai trong lòng đều cả bụng lời , nhất thời bắt đầu từ , lộn xộn hỏi một đằng trả lời một nẻo một hồi, cả hai đều bật .

 

Thẩm đại phu nhân chuyện, ngón tay thon dài thuận thế đặt lên mạch đập của chồng, khẽ cau mày: "Ông mệt quá , về tẩm bổ điều trị đàng hoàng mới ."

 

Ánh mắt Thẩm đại lão gia ôn nhu, nhẹ nhàng bóp tay bà, ha hả , phu nhân của ông đúng là chu đáo, dịu dàng, hiểu lòng !

 

Mặt Thẩm đại phu nhân nóng lên, lườm ông một cái, vội vàng lấy từ trong giỏ t.h.u.ố.c một hộp đồ ăn lớn nhỏ, đưa tay chồng: "Bánh bao hấp nhân thịt bò ông thích nhất đây, còn ấm đấy, mau ăn chút ."

 

"Hả? Phu nhân thật lòng!" Thẩm đại lão gia vô cùng ngạc nhiên vui mừng, hớn hở nhận lấy hộp đồ ăn và đôi đũa bà đưa, gắp một chiếc bánh bao hấp, đút cho Thẩm đại phu nhân c.ắ.n một miếng, lúc mới đưa nửa chiếc còn miệng , tấm tắc khen: "Vi phu hơn một năm nếm món ! Ngon! là tay nghề của phu nhân!"

 

 

Loading...