Luôn Bên Cạnh Anh - Chương 97
Cập nhật lúc: 2025-05-18 05:40:54
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Diệp kinh ngạc: "Yên Yên, không phải chứ? Đừng nói rằng đến tận bây giờ cậu mới nhìn ra tình cảm của anh ấy đấy nhé, cả bệnh viện từ trên xuống dưới đều biết cả rồi!"
Lạc Yên giật giật khoé môi: "Đừng trách tớ ngốc, chỉ là trước kia tớ không chú ý đến mà thôi."
Diệp Diệp chần chừ một lúc, cố gắng giả bộ bình tĩnh hỏi: "Vậy bây giờ cậu định làm thế nào?"
Lúc hỏi câu này, lòng bàn tay của Diệp Diệp đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Diệp Diệp thừa nhận, cô ấy ích kỉ, cô ấy đang lo lắng, sợ rằng Lạc Yên sẽ bỏ Âu Dực để đến với Trần Khôn.
Mặc dù đã sớm nghĩ thông suốt, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy nghèn nghẹn.
Nếu chuyện này thật sự xảy ra thì sao? Chẳng còn cách nào, Diệp Diệp chỉ có thể chấp nhận sự thật.
Trần Khôn là một người tốt, đến với anh, nói không chừng còn khiến Lạc Yên sống vui vẻ hơn, mặc dù anh không được ưu tú như Âu Dực, nhưng anh cũng có ưu điểm của riêng mình.
Lựa chọn tốt như vậy, dù không có hứng thú với Trần Khôn, nhưng biết đâu Lạc Yên sẽ...
Trái ngược với suy nghĩ của Diệp Diệp, chuyện mà cô ấy lo lắng không hề xảy ra. Lạc Yên mím môi, kiên định nói:
"Tớ sẽ cố gắng tránh anh ta càng xa càng tốt."
Diệp Diệp sửng sốt: "Tại sao? Anh ấy là một lựa chọn không tồi." Diệp Diệp dừng một lúc, tiếp tục:
"Tại sao lại từ bỏ người đàn ông này? Trần Khôn toàn tâm toàn ý yêu cậu, có gì không tốt?" Chẳng lẽ... Yên Yên đã phát hiện ra sự ngưỡng mộ của cô ấy dành cho Trần Khôn? Vì vậy nên mới không nỡ?
Nếu là thế, vậy thì Diệp Diệp phải giải thích một phen. Mặc dù cô ấy không muốn điều đó xảy ra, nhưng hạnh phúc của Yên Yên vẫn là quan trọng nhất.
Lạc Yên lắc đầu cười nhẹ: "Tớ đã quá mệt mỏi với chuyện tình cảm, hơn nữa trái tim tớ đã hoàn toàn trao cho Âu Dực, chỉ là xui xẻo, bị anh ta chà đạp không thương tiếc. Trái tim đã mang đầy vết thương, làm sao tớ dám trao cho ai nữa?"
Nói đến đây, hốc mắt Lạc Yên không nhịn được mà phiếm hồng.
Diệp Diệp thấy cô thư vậy, lòng đau đớn không thôi. Yên Yên, rốt cuộc Âu Dực đã đối xử với cậu như thế nào vậy...
"Đừng nghĩ nhiều, chẳng phải cậu vẫn còn tớ sao? Tớ sẽ không giống anh ta, sẽ không bỏ rơi cậu."
Lạc Yên không kiềm chế được nữa, nước mắt lăn dài: "Diệp Diệp... Tớ thật sự rất yêu anh ta... Có phải tớ vô dụng lắm không..."
Diệp Diệp không nói gì, chỉ dùng khăn giấy lau nhẹ khoé mắt Lạc Yên.
Không, cậu không vô dụng, cậu đã rất cố gắng rồi!
...
Tại văn phòng tổng giám đốc ở tập đoàn Âu thị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-97.html.]
Âu Dực vừa xử lí xong đống công việc tích tụ từ những ngày qua, cả người đều mệt mỏi. Anh cầm lấy tách cà phê từ trợ lý, lại nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ đã sắp đến giờ nghỉ ngơi.
Anh không muốn ăn ở đây, càng không muốn trở về nhà. Tâm của anh hiện tại loạn như tơ, cảm xúc đối với Lạc Yên cũng vô cùng phức tạp.
Nhớ đến Lạc Mạn, cô gái đáng thương đó hẳn là vẫn luôn chờ anh đến, Âu Dực cố gắng bỏ qua cơn đau đầu, dùng sức đứng dậy, sau đó khoác chiếc áo vest nói với trợ lý:
"Tôi có việc bận, đi một lúc, cậu ở nơi này, có gì cần thiết thì gọi điện báo lại với tôi."
Trợ lý gật đầu, Âu Dực sải bước rời khỏi công ty, một đường lái xe đến căn hộ quen thuộc.
Xe dừng trước cổng nhà Lạc Mạn, anh do dự một lúc, sau đó quả quyết bước xuống xe, nhấn vào chuông cửa.
Lạc Mạn đang tưới cây ở sân vườn, thật ra khi Âu Dực vừa dừng xe ở trước cổng nhà, cô ta đã phát hiện ra, nhưng lại muốn xem xem anh định làm gì, kết quả không ngờ anh lại bấm chuông cửa, điều này khiến cô ta không khỏi kinh ngạc, sau đó từ kinh ngạc chuyển thành vui sướng.
Chẳng phải anh vừa ghé thăm cô ta cách đây vài ngày sao? Còn chưa cách xa bao lâu, anh đã không nhịn được mà lại đến, có phải anh đã nhận ra điểm tốt của cô ta không?
Suy nghĩ trong đầu hiện lên vô số, Lạc Mạn còn muốn tiếp tục ảo tưởng, nhưng lại không dám chậm trễ, nhanh chóng buông vật dụng tưới cây xuống đất rồi đi đến mở cổng cho anh.
"A Dực, sao anh lại đến đây? Nếu để Yên Yên biết được lại trách mắng em thì phải làm sao?"
Âu Dực mệt mỏi, cũng không có tâm tư trả lời vấn đề của cô ta, chỉ thấp giọng nói: "Mạn Mạn, anh mệt quá... anh nên làm gì bây giờ đây?"
Lạc Mạn biết câu hỏi này liên quan đến Lạc Yên, trong nháy mắt, vẻ mặt cô ta lập tức trầm xuống. Còn tưởng thế nào, hoá ra Âu Dực vẫn bị con hồ ly tinh kia mê hoặc, không dứt ra được.
Có đôi khi Lạc Mạn không thể hiểu nổi, ngoại trừ khuôn mặt kia, Lạc Yên có cái gì tốt? Tại sao đàn ông ai cũng vây quanh cô em gái đáng ghét này?
Cô ta cố gắng nhịn xuống hận ý trong lòng, nở một nụ cười yếu ớt với Âu Dực, sau đó đưa anh vào trong nhà.
Ngồi trên ghế sô pha, Âu Dực mệt mỏi đỡ trán, giọng nói cũng không mấy nhiệt tình: "Mạn Mạn, anh đến ăn bữa trưa cùng em, sẽ không phiền chứ?"
Lạc Mạn cả kinh, không tin nổi vào tai mình. Anh vừa nói... muốn đến ăn bữa trưa cùng cô ta?
Chút suy nghĩ thoáng qua, trong mắt Lạc Mạn hiện lên vẻ mừng rỡ, rốt cuộc thì mọi chuyện cũng chuyển biến đẹp rồi, Âu Dực đến nhà cô ta ăn trưa, đồng nghĩa với việc anh xem cô ta như người vợ.
Còn gì vui hơn chuyện này đây?
Thật ra Lạc Mạn đã nghĩ nhiều, Âu Dực chỉ đơn giản là muốn tránh mặt Lạc Yên một thời gian mà thôi, vừa vặn nơi này là thích hợp nhất.
Lạc Mạn phấn khởi vô cùng, vội vàng đứng dậy, nói: "Đương nhiên không phiền, em vẫn luôn ở nhà một mình, nhiều lúc cô độc cũng không biết tâm sự với ai, hôm nay anh đến, em thật sự rất vui!"
Trước những lời lẽ sướt mướt cảm động lòng người này, Âu Dực cũng không phản ứng quá lớn, anh chỉ nâng nhẹ mắt nhìn cô ta, sau đó gật đầu, cũng không biết là ý gì.