Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Luôn Bên Cạnh Anh - Chương 89

Cập nhật lúc: 2025-05-16 04:30:59
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khỉ thật! Anh mặc như vậy là có ý gì? Trong phòng vẫn còn có cô mà...

 

Âu Dực tựa như không chú ý đến phản ứng bất ngờ của Lạc Yên, nhìn thấy cô quay đầu lại thì lên tiếng nhắc nhở:

 

"Lạc Yên, anh tắm xong rồi, em cũng vào tắm đi."

 

Lạc Yên ngây ngốc làm theo lời anh đi vào phòng tắm, dùng vài động tác đơn giản rửa sạch cơ thể. Ở trên hoang đảo, bọn họ vẫn luôn tắm rửa hằng ngày, nhưng hôm nay vừa vất vả bay từ nơi xa xôi về, cả người khó tránh khỏi có nhiều bụi bặm, phải mất đến nửa tiếng sau Lạc Yên mới tắm xong.

 

Lúc cô chuẩn bị mặc lại quần áo thì phát hiện vì hồi nãy cô không tập trung nên đã quên mang quần áo.

 

"..."

 

Lạc Yên thật sự muốn chửi thề một tiếng, cái tình huống quỷ quái gì đây? Đúng là xui xẻo.

 

Không còn cách nào khác, Lạc Yên đành phải cất giọng nhờ vả Âu Dực, cô nói với âm lượng khá lớn:

 

"Âu Dực, anh tìm giúp em một bộ quần áo được không? Em không mang theo quần áo."

 

Lần thứ nhất, Âu Dực không trả lời.

 

Lạc Yên khó hiểu, anh không nghe thấy sao? Hay là muốn trêu chọc cô? Cô trầm ngâm khoảng vài giây, sau đó tiếp tục nói với âm lượng to hơn:

 

"Âu Dực, anh nghe thấy không? Em không mang theo quần áo, anh mang vào giúp em có được không?"

 

"..."

 

Vẫn không có hồi âm.

 

Lạc Yên thở dài, tình hình như này cô cũng chỉ có thể tự mình ra lấy thôi, có vẻ như anh không ở trong phòng. Mặc dù trong phòng không có quần áo của cô, nhưng cô có thể dùng tạm của anh.

 

Không phải cô tự tiện đâu, bất đắc dĩ mới làm như vậy. - Lạc Yên nhủ thầm trong lòng, sau đó quấn khăn tắm ngang n.g.ự.c rồi đẩy cửa bước ra.

 

Vừa ra ngoài, cô liền nhìn thấy Âu Dực vẫn đang ngồi trên giường, không hề rời khỏi phòng. Anh cúi đầu, ánh mắt tập trung vào điện thoại, bên tai còn nhét tai viên nhựa màu trắng.

 

Hoá ra anh đang đeo tai nghe nên không nghe thấy cô nhờ vả...

 

Lạc Yên không biết nên nói gì, cô đang phân vân, hiện tại cô có nên tiếp tục đi lấy quần áo không? Nếu anh phát hiện thì ngại ngùng mất.

 

Nhưng không lấy thì cô mang gì đây?

 

Lạc Yên chần chừ, cô nhìn tủ đồ của anh, nó đang được đặt ở phía sau lưng anh, anh lại đang tập trung vào điện thoại, chắc là... chắc là anh sẽ không thấy đâu.

 

Lạc Yên hít sâu một hơi, sau đó rón rén bước đến phía tủ quần áo, cô đưa tay mở cánh cửa ra, còn chưa chọn được quần áo thích hợp thì nghe thấy tiếng động có đồ vật rơi xuống.

 

Lạc Yên lập tức quay đầu, phát hiện Âu Dực đang nhìn cô với ánh mắt sững sờ, chiếc điện thoại mà anh vừa cầm trên tay cũng rơi xuống sàn nhà, bên tai anh vẫn còn đeo tai nghe.

 

"..."

 

Bầu không khí mười phần khó xử.

 

Lạc Yên giật giật khoé môi, quyết định lên tiếng cứu vãn tình hình, giọng nói vô cùng thiếu tự nhiên.

 

"Âu Dực, chào... chào anh."

 

Âu Dực thấy cô mấp máy cánh môi thì tháo tai nghe xuống, sau đó bước về phía cô, lên tiếng hỏi:

 

"Đang tìm gì sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-89.html.]

 

Lạc Yên chun mũi, cô cúi thấp đầu: "Em không mang theo quần áo..."

 

Âu Dực nghe xong, lập tức giúp cô lấy một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần nhỏ vẫn còn nguyên mác.

 

"Mặc vào đi, yên tâm, là đồ mới." Anh nói, sau đó như nhớ đến điều gì liền bổ sung: "Không cần quần đâu, quần áo của anh rất dài so với cơ thể em, anh lại không có quần đùi, mặc vào sẽ rất vướng."

 

Đúng vậy, anh không bao giờ mặc quần đùi, đồ ngủ của anh toàn là áo choàng.

 

Lạc Yên cầm lấy quần áo trên tay anh, cánh tay vừa cử động, không cẩn thận khiến cho khăn tắm trên người trượt xuống, cơ thể tuyệt đẹp cùng làn da trắng nõn nà bại lộ trước mắt anh.

 

"..."

 

Lại khó xử.

 

Cũng may là Lạc Yên phản ứng nhanh, cô vội vàng nhặt lấy khăn tắm vừa rơi dưới đất, sau đó hướng về phía phòng tắm chạy trối chết.

 

Để lại Âu Dực ánh mắt tối sầm, anh nhìn cửa phòng tắm, hơi thở nặng nề.

 

Cô gái đáng ghét này!

 

Sau khi Lạc Yên mặc xong chiếc áo sơ mi và chiếc quần nhỏ, cô đẩy cửa bước ra, phát hiện Âu Dực đã nằm trên giường từ lúc nào không hay.

 

Đôi mắt anh hơi khép lại, hơi thở ổn định, có vẻ như anh đã ngủ rồi.

 

Ngủ rồi, như vậy cũng tốt.

 

Lạc Yên bước đến bên giường, cân nhắc vài giây, sau đó trèo lên giường, nằm ở vị trí bên cạnh anh, xoay lưng về phía anh rồi nhắm mắt, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

 

Sau khi cô ngủ, Âu Dực mới từ từ mở mắt, anh xoay người nhìn tấm lưng được che phủ bởi lớp áo sơ mi mỏng của anh, cả người đều cảm thấy khó chịu, cổ họng khô khốc.

 

Không công bằng! Dựa vào cái gì mà cô lại ngủ ngon như thế, còn anh thì phải nằm bên cạnh chịu tra tấn?

 

Có cơ hội nhất định sẽ trừng phạt cô!

 

Đêm nay, Âu Dực mất ngủ.

 

...

 

Cùng lúc đó, ở căn hộ cao cấp của Lạc Mạn.

 

Trên chiếc bàn hình tròn có hai người phụ nữ đang ngồi đối diện nhau, một người là Lạc Mạn, người còn lại là bạn học cùng lớp hồi cấp một của Lạc Yên.

 

Trong đêm tối, thanh âm oán độc của Lạc Mạn vang lên:

 

"Tần Tiểu Nhu, cô suy nghĩ kĩ lại đi, nếu cô đồng ý đề nghị của tôi, cô sẽ có được tất cả, khoảng nợ khổng lồ kia tôi cũng giúp cô trả."

 

Người phụ nữ được gọi là Tần Tiểu Nhu kia do dự: "Nhưng... đó không phải là sự thật, hơn nói trước kia Lạc Yên đối xử với tôi rất tốt..."

 

Lạc Mạn cười khẽ, giọng nói khinh thường: "Nếu là sự thật thì cô nghĩ tôi cần phải bỏ ra một số tiền lớn như vậy thuê cô sao? Cô chỉ cần nói đồng ý hoặc không, đừng lòng vòng."

 

Nói xong, Lạc Mạn bồi thêm một câu: "Cô nên cân nhắc kĩ, nếu cô từ chối, đám người cho vay nặng lãi sẽ không để yên cho gia đình cô."

 

Tần Tiểu Nhu cắn môi, Lạc Mạn kiên nhẫn chờ đợi, khoảng năm phút sau, Tần Tiểu Nhu đưa ra câu trả lời, cô ta ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:

 

"Được, tôi sẽ tìm cách gặp Âu Dực và làm theo lời cô nói, cô phải giữ đúng lời hứa đấy!"

Loading...