Bắt đầu từ ngày cưới, Thành Luân luôn trở về nhà 11 giờ đêm. Anh chuyện, ăn tối cùng cô, cũng bao giờ ngủ chung phòng. Mỗi Khánh An chuẩn bữa ăn, đều dùng với khách, hoặc… đói.
Cô vẫn kiên trì. Dù chỉ là một câu hỏi lạnh nhạt, cô vẫn mỉm đáp dịu dàng.
"Hôm nay em nấu canh cá ngừ kiểu Hàn, món từng khen trong buổi họp báo năm ngoái."
" ăn hải sản thứ Hai." – đáp, mắt rời màn hình laptop.
Cô im lặng. Lại gạt bát canh sang bên.
Bên ngoài, truyền thông vẫn ngợi ca cặp vợ chồng mới như một biểu tượng hảo. Họ cùng dự sự kiện, chụp hình, trao ánh "diễn". chỉ trong cuộc mới hiểu – đó là một màn kịch đạo diễn bởi danh dự của cả hai gia tộc.
Và sân khấu hào nhoáng … là một vợ lặng lẽ sống trong cô đơn.
Rồi cô xuất hiện.
Hạ Vy – phụ nữ gương mặt ngọt ngào, dáng vẻ mỏng manh, là đối tác truyền thông của tập đoàn Phan Vũ. Truyền thông gọi cô là “bạn cũ” của Thành Luân. Khánh An – ánh mắt của Hạ Vy hề giấu sự chiếm hữu.
Trong một buổi tiệc tại resort Lưu Viên, Khánh An bắt gặp một cảnh tượng.
Hạ Vy khẽ nắm tay Thành Luân khi uống vài ly rượu vang:
“Anh … em chịu nổi khi thấy bên khác.”
Thành Luân chỉ : “Vy, chọn .”
giọng Hạ Vy run run: “Anh chọn vì trách nhiệm, còn em chọn vì yêu.
Mỗi thấy cô khoác tay ống kính… em như c.h.ế.t dần.”
Khánh An nấp bức tường đá. Tim cô đập mạnh. Không vì ghen. Mà vì sợ.
Cô sợ... sẽ trở thành thừa ngay trong chính cuộc hôn nhân của .
Từ hôm đó, tai nạn bắt đầu ập đến.
Ban đầu là cú trượt cầu thang tại công ty. Ai đó cố ý đổ nước ở đoạn góc khuất. May mắn, Khánh An chỉ bong gân nhẹ.
Sau đó là xe cắt thắng. Cô phát hiện đúng lúc và kịp đổi xe.
Lần thứ ba… nghiêm trọng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lua-vuong-to-tinh/chuong-4-vo-hien-va-bong-toi.html.]
Hôm , Khánh An mời tới showroom nội thất do chính Thành Luân phụ trách. Cô đến theo lời thư ký, vì tưởng là lời mời của . khi tới nơi, căn phòng trưng bày vắng tanh. Cô đang lưng bước thì… một chùm đèn trần nặng hơn 60kg rơi thẳng xuống chỗ cô .
Nếu cô phản xạ nhanh… lẽ còn vẹn.
Thành Luân tới ngay đó. Cô gào lên:
“Tại gọi em tới đây để chuyện xảy ?!”
Anh cau mày: “ hề bảo thư ký nhắn gì cả.”
“Vậy ai chuyện ? Anh thấy quá trùng hợp ?” – cô nức nở.
“ sẽ điều tra. cô đừng dựng chuyện để quan trọng hơn.” – lạnh nhạt.
“Vậy là trong mắt , em chỉ là bịa đặt để quan tâm?!”
Anh trả lời. Chỉ lưng bỏ .
Đêm đó, Khánh An một cửa sổ. Ngoài trời mưa lất phất. Mọi âm thanh như vỡ từng tiếng trong đầu cô.
Cô bao giờ cảm thấy … nhỏ bé đến .
“Nếu thật sự yêu cô , hãy cưới cô .
Em từng nghĩ thể khiến đổi. em sai …”
Cô những dòng nhật ký. Không để nhắc nhở … mà để nhắc nhở chính .
Và … một ánh sáng nhỏ xuất hiện.
Người bạn thuở nhỏ năm xưa – Ngô Duy – trở về nước 7 năm du học. Ngày gặp Khánh An, cô đang bước từ bệnh viện vụ tai nạn ở showroom.
“An?”
“Anh… Duy?”
Duy vẫn , dịu dàng, điềm tĩnh và ấm áp. Còn Khánh An – giờ là một bông hoa bẻ cánh.
“Em gầy nhiều quá. Ai khiến cô tiểu thư từng vì mất thú nhồi bông, giờ vì chính trái tim ?”
Khánh An bật trong nước mắt. Có lẽ… chỉ bên , cô mới còn thể một chút.