Lời Nguyền Trăng Máu - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-04-28 10:31:46
Lượt xem: 105
Chương 82 (Khuyển vương)
Tông Nhân không biết đang nghĩ cái gì, hắn lúc này vẫn còn lấy quạt che miệng cười được. U Tịch nếu như không phải đang đứng trên lưng hổ của hắn thì đã cho hắn một đạp rồi.
Diêm vương Địa Chí vừa đáp xuống đã lại lấy đà đánh tới chỗ U Tịch. Tông Nhân sắc mặt tức thì thay đổi, lệnh cho hổ thần lùi ngược về sau. Hắn đứng chắn trước mặt U Tịch, xoè quạt chuẩn bị đỡ đòn. Thiên Chí cũng không thất thủ, anh vừa thấy Diêm vương Địa Chí bay về phía U Tịch thì đã lập tức tuốt kiếm đuổi theo.
Tuy tốc độ của Diêm vương Địa Chí nhanh nhưng hổ thần cũng không chậm. Mà Thiên Chí ở đây là kẻ nhanh nhất, anh sớm đã phi người qua giơ kiếm chắn trước mặt Diêm vương Địa Chí. Diêm vương Địa Chí mất đà, hắn dừng lại, chống trượng đầu lâu xuống nước cày cày. Sức mạnh của cây trượng khuấy xuống nước, tuy rằng nước chỉ ngập qua tới mắt cá chân nhưng vẫn tạo được một xoáy nước cực lớn.
Xoáy nước bao quanh Diêm vương Địa Chí như một vòng tròn lớn, đây chính là một cảnh tượng đẹp đẽ của sự c.h.ế.t chóc. Diêm vương Địa Chí chân không chạm nước, hắn đứng thẳng người, tay chống trượng đầu lâu, tay kia thong thả chắp ra phía sau, hết sức kiêu ngạo. Thiên Chí không hề lơ là, thanh kiếm rực lửa của anh vẫn đang cố thủ trước mặt.
Không gian yên tĩnh như ngưng động trôi qua một lúc, U Tịch cảm thấy giống như khoảnh khắc trước đại nạn. Dùng Thiên Địa nhãn cố len lỏi tìm kiếm, không lâu sau cô đột nhiên đổ mồ hôi lạnh. Chân U Tịch đã bay khỏi hổ thần, cô hét lớn: “Ngăn hắn ta lại!”
Diêm vương Địa Chí đang cố đánh lừa mọi người rằng hắn sẽ tấn công bằng xoáy nước kia. Nhưng không, lời của U Tịch vừa dứt, khi không ai kịp phát giác thì hắn đã bay lên đạp chân lên đỉnh xoáy nước, sau đó giơ cao trượng lên mặt trăng m.á.u hút chướng khí. Thiên Chí cầm kiếm c.h.é.m về phía Diêm vương Địa Chí nhưng đã muộn. Hắn dùng hai tay thu cây trượng, giáng một đòn chướng khí đó xuống.
Không gian lại rơi vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng đồng hồ quả lắc tích tắc tích tắc mười giây, sau đó phát ra một tiếng nổ vang trời, cả nhân gian đều chìm vào tan tác, thương vong vô số. Đồng hồ Sinh Tử trên tay U Tịch nhảy lên số âm hồn không đếm xuể. Cảnh tượng giống như một quả cầu lửa cực lớn phát nổ, thiêu rụi hết toàn bộ.
Quả là một cảnh tượng diệt thế!
Thiên Địa nhãn quá sức chịu đựng của U Tịch, cô liên tục lấy tay bưng mắt, cố giữ bình tĩnh. Tông Nhân nghiến răng kèn kẹt, đạp lên lưng hổ lấy đà bay tới. Diêm vương Địa Chí trong mắt đều là cảnh tượng cháy nổ kia, trông hắn đúng là một ác ma. Vừa thấy Tông Nhân bay tới, hắn vun trượng, đem xoáy nước kia ném về phía Tông Nhân. Tông Nhân vung quạt lên không trung, quạt kia tự mình xoay chuyển, ngăn cản xoáy nước.
Xoáy nước trực diện với quạt của Tông Nhân vung vãi khắp nơi không nhìn thấy gì. Diêm vương Địa Chí còn đang tìm Tông Nhân để đánh thì đã bị ai đó tung một cước vào trán. Diêm vương Địa Chí lảo đảo ngã về phía sau. Nước vừa mới tan hết thì hoá ra là Tông Nhân đá tới. Chân hắn bây giờ mới ung dung đem rút về, sau đó còn sửa lại vạt áo. Tông Nhân chỉ là một người trần mắt thịt sau có thể chạm được Diêm vương Địa Chí, đây còn là đá cho hắn ngả nghiên?
U Tịch mới bưng mắt xong, vừa hé lên lại bị chói, ánh sáng phát ra từ chân Tông Nhân. Sau khi hắn xỏ chân vào giày, ánh sáng đó đã biến mất. Thứ có thể làm động Diêm vương Địa Chí...là hoa sen sao, hoa sen trên bàn chân của Tông Nhân. Hoá ra hắn cũng là một kẻ đắc đạo. Thật xứng với cái danh người đứng đầu nhân giới.
Diêm vương Địa Chí đem tóc hất một cái, vừa cầm trượng đánh vừa chửi: “Tông Nhân tên khốn này, ta đánh c.h.ế.t mụ nhà ngươi!”
Tông Nhân mau mau lùi về phía hổ thần, miệng hét lớn: “Ứng long thần, ngài chỉ định đứng đó nhìn hắn đánh c.h.ế.t ta thôi sao?”
U Tịch cảm thấy không giúp được gì, cô chạy về phía Đại Ngâu đang nằm gục ở phía xa xa. Chạy được một đoạn thì thấy Đại Ngâu đang di chuyển theo kiểu rất chi là lạ lùng. U Tịch còn tưởng Đại Ngâu cũng bị dị biến rồi, ai ngờ hoá ra là do Bạch Ngư cõng nó trên lưng.
“Bạch Ngư, giỏi lắm! Mau cõng Đại Ngâu chui vào kết giới Vô Tình cư đi.”
U Tịch hiện tại không còn sức lực để trị thương cho Đại Ngâu. Cô phải gắng sức để tránh Diêm vương Địa Chí chiếm Thiên Địa nhãn càng lâu càng tốt. Vừa mới dõi theo Bạch Ngư đưa Đại Ngâu đi thì phía sau vang lên một tiếng động lớn. Cô quay đầu, ảnh hưởng đến mức nghiên ngã phải dùng Sinh Tử roi giữ thăng bằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-nguyen-trang-mau/chuong-82.html.]
Thiên Chí và Tông Nhân bị hạ đo ván nằm ngả nghiên trên lưng hổ thần. Hổ thần chở hai bọ họ bay ra xa tránh né, đợi cho dịu bớt nó mới bay trở lại. Thiên Chí bị đánh rách một bên má, m.á.u tươi chảy ra đầm đìa. Anh lấy tay lau vết máu, lẩm bẩm nói: “Tông Nhân, ngươi đánh đ.ấ.m như cái củ chuối ấy!”
Tông Nhân cũng không kém, cái đầu cũng đã bị đánh đến dựng ngược lên, trợn mắt quát lại: “Củ chuối là cái quái gì? Ta nói Ứng long này, ngài là Ứng long giả mạo à. Chẳng phải năm đó một mình ngài cân cả Thiên Địa ư, sao bây giờ đánh như võ mèo cào thế kia?”
“Ngươi đúng là ngu si! Mấy ngàn năm qua Địa long hắn tu luyện, còn ta ngủ say trấn hồ, thậm chí tu vi còn vơi bớt đi.”
U Tịch nhăn nhó, cái đám người này đang lảm nhảm gì vậy?
Diêm vương Địa Chí lại muốn ra chiêu phá hủy nhân giới. Mái tóc trắng của hắn chớp mắt đã dài chấm tới chân, đang bay loạn xạ trong gió. Thiên Chí và Tông Nhân cùng nhau đứng dậy, vẫn còn lẩm bẩm: “Đau thật đấy!”
Hổ thần chầm chập tiếp cận, Thiên Chí và Tông Nhân cùng nhau ném kiếm và quạt về phía trước mặt, nhanh chóng tạo thành một quả cầu lửa tím lớn chuẩn bị phản đòn. U Tịch đem Xích Nghiệp tơ, râu của Ứng long ra đan thành một cái kén bao quanh cô, yên lặng chờ đợi.
Ba
Hai
Một!
Diêm vương Địa Chí c.h.é.m nhát kia xuống, ngay khoảnh khắc đó một cột chướng khí màu đen xoáy đến trước đòn. Cột chướng xoay quanh tạo ra một bức tường lửa đỏ Địa ngục lớn hứng lấy một đòn kia của Diêm vương Địa Chí. Bức tường lửa kia trông thật kinh diễm, có thể nuốt trọn đòn tấn công của Diêm vương Địa Chí.
“Là kẻ nào?”
Diêm vương Địa Chí tức đến nổi gân trên trán quát lớn. Kẻ có thể điều khiển lửa Địa ngục phóng đại như thế còn có ai, chỉ có thể là Thất điện Diêm vương, chủ nhân của Hoả Câu ngục, người nắm giữ toàn bộ Địa Ngục hoả.
Thất điện Diêm vương trong hình dáng một con khuyển, thân thể hoàn toàn được làm bằng lửa rực đỏ. Nhưng nó đã gục đầu, dường như một cú vừa rồi đã hoàn toàn hút hết sức lực của nó rồi. Tông Nhân kinh ngạc, quay sang hỏi Thiên Chí: “Đó là ai vậy?”
“Khuyển vương! Cũng là Thất điện Diêm vương, kẻ nắm giữ Địa Ngục hoả!”
Hắn là hậu nhân của Đại Ngâu! Thiên Chí bay tới bên cạnh Khuyển vương, nói với Diêm vương Địa Chí: “Có thể tha sống cho nó không? Dù sao đó cũng là thần thú của trời đất!”
Diêm vương Địa Chí không hồi đáp, đưa tay bóp vào không trung. Khuyển thần cứ thế rướn cổ tru lên một tiếng rồi ngã xuống, ngọn lửa từ từ tắt dần rồi tan biến.