Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lời Nguyền Trăng Máu - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-04-27 21:47:55
Lượt xem: 305

Chương 3 (Một Vụ Hai Xác)

Khu nghỉ dưỡng Hoa Lâm hiện tại đã bị phong toả, tin tức diễn viên Lệ Nghi mất tích tại đây đã dấy lên một làn sóng của dư luận. Nạn nhân còn là con dâu tương lai của một nhà giàu có tiếng tăm, cho nên cảnh sát không thể lơ là một chút nào. 10 giờ sáng, U Tịch dắt theo Đại Ngâu đến hiện trường. Cảnh sát bảo vệ hiện trường ngăn cản không cho vào. U Tịch rút trong túi áo khoác ra một tấm thẻ: “Tôi là nhà ngoại cảm.”

Cảnh sát nọ vẫn làm khó: “Nhưng con ch.ó này không thể vào. Cô đâu phải cảnh sát mà mang theo cảnh khuyển.”.

“Anh có thể biến thành chó để giúp tôi không?”

Quả nhiên nghe xong câu đó của U Tịch thì đồng chí cảnh sát đã tái cả mặt ra. Lúc này đã suýt ẩu đả thì đội trưởng Lâm từ bên trong đi ra, anh ta nở một nụ cười rồi kéo dây cho U Tịch cùng Đại Ngâu vào, cho hai người họ đi giày bảo hộ.

“Thật ngại quá, cậu cảnh sát kia vừa nhậm chức cho nên không biết cô, xin đừng để bụng.”

“Không sao, anh có thể chỉ cho tôi chỗ khoanh vùng tìm kiếm nạn nhân không? À, là hồ nước sao, hồ nào vậy?”

Đội trưởng Lâm gật đầu rồi nhanh chóng đưa U Tịch đến một cái hồ nằm ở phía tây khu nghỉ dưỡng. Cảnh sát vẫn đang canh giữ nghiêm ngặt, U Tịch mang theo Đại Ngâu đi vào, cô nhổ một sợi lông chó của Đại Ngâu buộc mái tóc dài lên. Cô ngồi xổm xuống muốn đưa tay vịn xuống mặt hồ thì cảnh sát canh giữ ngăn lại: “ Phiền cô mang găng tay vào để không phá hủy hiện trường.” 

“Không phải cảnh sát các người không điều tra được mới gọi nhà ngoại cảm đến sao? Hiện trường cái ***.”

Dù nói vậy nhưng dù U Tịch không mang găng tay cũng không chạm trực tiếp. Cô đưa bàn tay xuống mép hồ, cách mặt đất 20cm rồi nhắm mắt lại. Cái xác không có trong hồ, nếu như có cảnh sát đã tìm được rồi. Cái xác nằm co lại, ở một không gian rất hẹp, rất tối. Xung quanh nó rất ngột ngạt, có cảm giác phình trương, ở đâu được chứ? 

U Tịch nhắm mắt rồi lại mở mắt ba lượt, cuối cùng ít nhiều cũng biết được cái xác nằm đâu rồi. Cô đứng lên nói với đội trưởng Lâm: “Chủ khu nghỉ dưỡng này có phải là bố mẹ của bạn trai nạn nhân không?” 

Đội trưởng Lâm gật đầu, U Tịch nhỏ giọng nói: “Vụ án này phá rất vất vả, anh nhớ đòi tiền của bọn họ nhiều một chút khi còn có thể.”

Đội trưởng Lâm nheo mắt than khổ: “Bọn họ có qua lại với ông lớn, e rằng chúng tôi phải uống nước lọc ăn mỳ gói rồi.”

“Tội nghiệp cho các anh! Dù vậy tiền công của tôi phải đầy đủ nhé, tôi không giảm đâu.”

U Tịch câu trước đồng cảm câu sau đòi tiền, đội trưởng Lâm lẩm bẩm chửi: “Đúng là con quỷ hám tiền”.

“Đội trưởng Lâm này, tôi nghe thấy anh chửi hết nhé! Còn nữa, tôi đoán rằng trong hồ này có xây dựng dạng hộp âm vào đất. Vì vậy anh nên cho người rút cạn nước hồ rồi tìm xác đi.”

Trong lúc đội trưởng Lâm cùng cảnh sát khác cho nhân viên khu nghỉ dưỡng rút cạn nước hồ tìm xác, U Tịch đi tìm quản lí khu nghỉ dưỡng để xin đồ ăn chùa. Đại Ngâu khóc không ra nước mắt, chủ nhân của nó không phải chỉ là con quỷ hám tiền mà còn là một con quỷ đói, đói đến tám đời.

“Tìm được rồi!”

Quả nhiên khoảng một tiếng sau, cảnh sát đã tìm được xác. Đúng như lời U Tịch nói, tội phạm vô cùng am hiểu hồ nước này. Trong đội cảnh sát ai nấy đều nhìn U Tịch với vẻ mặt hết sức này nọ trong khi cô còn đang gặm cái đùi gà. Cái xác được chưa lên trong tình trạng co quắp và phình trương, mùi hôi tanh xông lên nồng nặc khiến vài người nhịn không nổi mà chạy đi nôn mửa.

Đột nhiên U Tịch quăng cái đùi gà xuống đất mà đi tới chỗ cái xác. Cô đã nhìn thấy gì đó, rất mơ hồ. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-nguyen-trang-mau/chuong-3.html.]

“Có chuyện gì sao?”

Đội trưởng Lâm thấy U Tịch bất thường thì cậu ta cũng bất thường theo. U Tịch không trả lời câu hỏi mà đến gần cái xác rồi ngồi xổng xuống như lúc nãy, làm động tác cũng giống thế. Những người có mặt ai nấy nhăn mặt, bọn họ đeo khẩu trang mà còn không chịu nổi. U Tịch này chắc khứu giác bị liệt mất rồi.

“Sao rồi?”

Đợi U Tịch ngồi yên một lát, đội trưởng Lâm cũng ngồi xổm xuống bên cạnh mà hỏi. U Tịch không mở mắt, cô nghiên đầu nói: “Bồn tắm? Gương? Rèm cửa màu đỏ?”

Đội trưởng Lâm hoang mang hỏi: “Đó là gì vậy?”

U Tịch mở mắt, thở dài một hơi rồi nói: “Còn một cái xác nữa! Nó ở trong phòng, có bồn tắm, có gương...còn có rèm cửa màu đỏ.”

“Chết tiệt! Đùa tao chắc?”

Đội trưởng Lâm phát cáu chửi thề, U Tịch nhìn cậu ta với vẻ mặt “đâu phải lỗi của tôi”: “Anh nên nhanh đi tìm đi, tôi sẽ giúp anh. Khỏi cần cảm ơn, tôi đi có việc của tôi.”

Nói như vậy nhưng U Tịch là người dẫn đầu, lần này tìm khá dễ dàng bởi vì cô cảm nhận được âm hồn. Dẫn đến một căn phòng đẹp, nhân viên khu nghỉ dưỡng nói đó là phòng của bạn trai nạn nhân. U Tịch hỏi: “Anh ta ở đâu?”

“Mất tích ba ngày trước rồi, sau khi phát hiện nạn nhân mất tích thì anh ta cũng mất tích luôn.”

“Các anh không đi tìm anh ta à?”

“Sao mà tìm, có bằng chứng anh ta đã ra ngoài. Người nhà anh ta cũng nói anh ta đi công tác rồi!”

U Tịch hơi nheo mắt, mùi ác linh xộc vào trong mũi cô đến buồn nôn. Cô ra hiệu mở cửa, bên trong phòng sạch sẽ đến không ngờ, còn đốt cả nến thơm. Bên trong phòng bài trí gam màu trắng tinh, các cảnh sát đã đi vào trong tìm kiếm. Rèm cửa màu đỏ, gương ở đâu?

“Căn phòng này không có nhà vệ sinh!”

Một cảnh sát đã báo cáo lại như thế, đội trưởng Lâm nhìn U Tịch. U Tịch nhắm mắt, xoay trái xoay phải tìm phương hướng. Không thấy gì cả, nhưng mùi ác linh vẫn không hề giảm, thậm chí còn thêm nồng nặc.

“Liệu căn phòng này có phòng âm hay không?”

U Tịch chỉ hỏi bâng quơ nhưng đội trưởng Lâm đã ra hiệu tìm kiếm. Quả nhiên chỉ một lát sau, đội cảnh sát đã báo lại tìm được phòng âm. Đội trưởng Lâm ra hiệu phá cửa, sau đó bọn họ cùng đi xuống.

Chính là rèm cửa màu đỏ, nhưng nó chỉ dùng để trang trí. Gương treo trên tường phủ đầy nước như có người mới tắm xong. Bồn tắm có lẽ ở phía sau tấm rèm treo ngang màu đỏ. U Tịch không chịu nổi mà cúi đầu vào bồn rửa mặt nôn khan, đột nhiên cô nghe được tiếng động trên tấm gương. Lấy tay tháo sợi dây buộc tóc xuống, xoã ra mái tóc đen dài hoà lẫn với khuôn mặt nhợt nhạt.

 U Tịch nhìn thẳng vào gương, sau đó đưa tay lau vệt nước trước sự ngăn cản của cảnh sát. Quả nhiên khi tay cô vừa lau sạch nước, trên gương hiện ra bốn chữ nghuệch ngoạc viết bằng m.á.u “Ác linh báo thù!”

U Tịch quay đầu hét lớn: “Đừng động vào bồn tắm!” 

Nhưng đã muộn rồi, một cảnh sát đã ngã xuống sàn và đập đầu vào bồn tắm. Máu tươi chảy ra lênh láng, một cảnh sát khác cho biết anh ta đã c.h.ế.t rồi.

Loading...