Lời Nguyền Trăng Máu - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-04-28 10:03:21
Lượt xem: 189
Chương 15 (Tử Ly Hoả Phóng Đại)
Trong lúc Thiên Chí đang chờ chết, đột nhiên anh thấy một sợi dây roi phát ra ánh sáng màu đỏ tươi vung tới. Bị dây roi quất trúng, một số oán linh kêu la inh ỏi rồi tan biến. Theo sau dây roi đó là một cái bóng đỏ, với mái tóc dài đen tuyền đang tung bay, Thiên Chí cảm thấy thật đẹp làm sao. Nhưng anh còn chưa kịp nhìn rõ mặt người đó thì đã ngất xỉu vì kiệt sức rồi.
Những oán linh này quá đông, roi Sinh Tử căn bản không thể đánh hết được. U Tịch miễn cưỡng đáp xuống lay lay Thiên Chí, m.á.u ở chỗ vết thương do roi Sinh Tử gây ra đang hoà lẫn với cỏ và sương. Vì Thiên Chí là con người nên U Tịch không có cách nào cầm m.á.u được, cũng không thể dùng Xích Nghiệp tơ khâu vết thương.
“Tỉnh lại đi Lê Thiên Chí, ngươi mà c.h.ế.t bây giờ sẽ thành oán linh luôn đó.”
U Tịch đá đá Thiên Chí thêm mấy cái nhưng không có tác dụng gì, người sắp tắt thở đến nơi rồi. Oán linh ở đây chưa giải quyết hết, ác linh bên kia còn mò tới.
“Đại Ngâu, giúp một tay!”
Đại Ngâu bị con Cự Mãng quấn quanh không có đường thoát, nó miễn cưỡng phun ra mấy đợt lửa ngăn chặn ác linh giúp U Tịch. U Tịch dùng roi Sinh Tử đến mỏi tay, vì là đuôi của quái ngư canh giữ U Minh trì nên rất nặng. Sát khí và âm khí cũng nhiều, một khi U Tịch đuối sức, nó không những không nghe lời mà có khi còn tấn công cô.
Vừa dừng lại thở hai cái, dưới chân U Tịch đột nhiên bị ai đó nắm lấy. Không đúng, Thiên Chí là con người căn bản không thể nắm được cô. Nhưng oán linh cũng không thể nắm, vì chân cô có lệ khí của loài hoa Bỉ Ngạn hộ pháp. U Tịch cúi đầu, là Thiên Chí nắm, hai mắt anh ta bị nhiễm oán khí đỏ rực.
“Chết rồi sao?”
U Tịch tự hỏi mình, sau đó nghĩ không thông. Dù Thiên Chí có mệnh Thiên sát đi nữa, chạm vào chân cô là việc không thể nào xảy ra. U Tịch vung chân đá tay Thiên Chí ra, chuông Tử Linh trên cổ chân cô phát ra tiếng kêu leng keng. Thiên Chí vội vã bò xa U Tịch mà ôm đầu rên rỉ.
Một tiếng vút ngang qua tai U Tịch, cô cúi người tránh né nhưng thất bại. Một vật gì đó vô hình đã đánh trúng sau gáy cô. Lực kia quá lớn khiến U Tịch loáng choáng ngã xuống, nhưng cô lại ngã trên người của ai đó. Người bên dưới lấy thân đỡ cho cô là Thiên Chí, không biết vì sao anh lại quay lại làm đệm lót cho cô. Đại Ngâu bên kia liều mạng mang theo con Cự Mãng đang quấn xung quanh mình mà chạy tới. Nó nhe răng, há to miệng liên tục hướng luồng ác khí mà táp.
Bàn tay Thiên Chí đang tìm kiếm tay U Tịch trong vô thức rồi đột nhiên nắm chặt lấy. Ấm áp quá, là hơi ấm của người sống. Tay của U Tịch rất lạnh, lạnh như băng. Ngay giây phút này, cảm nhận sự ấm áp này, cô đột nhiên ham muốn một thứ gì đó vô hình. Từ trạng thái cố gắng chống đỡ đã chuyển sang muốn chiến đấu để bảo vệ một cái gì đó.
Hai ngọn lửa tím trong mắt U Tịch vốn đã sắp lụi tàn hiện tại một lần nữa bùng cháy lên. Cô chống tay đứng dậy, vươn thẳng hai tay ra ngang vai, lòng bàn tay đột nhiên phát sáng. Tử Ly hoả trên không trung phừng phừng cháy trở lại, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
U Tịch bóp chặt ánh sáng trong tay, hai ngọn Tử Ly hoả càng bay lên cao, sáng rực. U Tịch thả tay, Tử Ly hoả nát thành từng mảnh nhỏ, sau đó từng mảnh nhỏ lại cháy lên thành ngọn lớn. Cuối cùng, cô làm động tác giật tay xuống, Tử Ly hoả cũng bao phủ cả xung quanh rồi rơi xuống, thiêu rụi hết tất cả âm hồn và oán linh. Con Cự Mãng bị hoả thiêu một lúc, nó biến thành một con rắn lửa quay lại tấn công luồng ác khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-nguyen-trang-mau/chuong-15.html.]
Động tác kia rất nhanh, nhanh đến nỗi không kịp phát giác. Hiện trường lúc này trở thành một bãi lửa lớn, thiêu sạch tất cả những thứ dơ bẩn không thuộc về thế giới này. U Tịch lạnh lùng đứng nhìn, cô cảm thấy tiếng rên rỉ kêu la của bọn chúng nghe mới êm tai làm sao. Cảnh vật tàn sát lúc này mới đẹp đẽ làm sao.
Đột nhiên U Tịch ngồi xổm xuống, dùng tay bóp cổ Thiên Chí, hai mắt cô lửa cháy phừng phừng, rõ ràng là muốn thiêu sống hết tất cả, hệt như một người mất hết lí trí. Tử Ly hoả từ tay cô cháy lên phừng phừng trên cổ của Thiên Chí, sau đó chạy dọc xuống khắp người anh. Đại Ngâu tru lên mấy tiếng, nó kinh hồn ngoạm lấy U Tịch, không ngờ bị cô cho ăn một ngọn lửa cháy quéo cả râu.
“Chủ nhân, đừng g.i.ế.c anh ta. Xin cô đấy, mau thu lửa lại đi.”
U Tịch không để lời của Đại Ngâu vào tai. Đại Ngâu lại sủa tiếng người: “Chủ nhân, đừng đánh mất bản ngã. Cô bị Tử Ly hoả khống chế rồi.”
“Không được, cô ấy sẽ đại khai sát giới mất.” Đại Ngâu co chân muốn nhảy vào đồng hồ Sinh Tử để xuống Địa phủ cầu cứu nhưng không hiểu vì sao đồng hồ Sinh Tử đã đóng rồi. Lửa trên người Thiên Chí đang cháy, U Tịch bỏ lại Thiên Chí, cô đứng phắt dậy, bóp cổ Đại Ngâu rồi đẩy nó lùi về sau khiến cây cỏ đều bị ủi cho tan tác hết.
Đại Ngâu không ngờ rằng hiện tại sức của U Tịch lại mạnh đến thế, nó không thể nhúc nhích được. Lửa của nó vốn dĩ không thể đấu lại Tử Ly hoả của U Tịch, mà hiện tại cô còn bị Tử Ly hoả khống chế. Đại Ngâu như bị lửa nước nhập một, nó chỉ còn cách trợn mắt thè lưỡi ra mà thở.
“Đừng, đừng làm hại nó!”
Gì vậy, đây là phim tình cảm cẩu huyết sao?
U Tịch hung tợn quay lại thì nhìn thấy Thiên Chí đang chống tay ngồi dậy, Tử Ly hoả đang bị anh hút hết vào cơ thể.
“Đừng làm hại nó!”
U Tịch tay phải bóp cổ Đại Ngâu, tay phải búng ra lửa đốt Thiên Chí. Nhưng lần này Tử Ly hoả không thể tới gần anh. Sao có thể chứ? Anh ta rốt cuộc là ai?
Thiên Chí vừa lê chân đi, vừa thều thào lập đi lập lại câu “Đừng làm hại nó”. Nhưng U Tịch thì không hề dừng lại. Cho đến khi Thiên Chí nhào tới nắm chặt bàn tay trái của U Tịch, anh nhăn mặt tỏ vẻ rất đau đớn, sau đó nôn ra một ngụm m.á.u tươi. Qua mấy giây, lửa trong mắt U Tịch mới dần tắt, Thiên Chí dùng tay còn lại gỡ tay U Tịch đang bóp cổ Đại Ngâu. Đại Ngâu được thả ra, nó ngã một cái đánh rầm rồi lăn đùng ra đất trợn mắt lè lưỡi mà thở.
U Tịch dần bĩnh tĩnh trở lại, cô ngồi thụp xuống, dùng hai tay ôm cổ mình run rẩy. Thiên Chí ngồi xổm xuống theo, nhưng sau đó anh nhào qua ôm lấy Đại Ngâu. Đại Ngâu được Thiên Chí ôm một lúc, nó cuối cùng cũng tỉnh lại. Nhìn thấy Thiên Chí, nó lại ngồi tướng chó, dùng miệng cọ cọ vào người anh.
Lửa đã gần tàn, những tiếng rên rỉ kêu la đã hết. Đột nhiên U Tịch trừng to hai mắt, cô đứng phắt dậy, nhìn theo hướng rừng cây, luồng ác khí kia đã bỏ chạy. Luồng khí màu đen đặc lướt qua mặt trăng, U Tịch chỉ tay theo nó rồi ra lệnh cho Đại Ngâu: “Đuổi theo!”