Lôi Kéo - Chương 90
Cập nhật lúc: 2024-08-14 21:48:09
Lượt xem: 71
"Anh ấy là bạn trai của tôi, có phải anh hiểu lầm gì không? Thanh Nhạc sao có thể là bạn gái anh ấy được chứ."
——
Lúc Lâm Thanh Nhạc nhận được điện thoại của Vu Đình Đình, cô đang xem TV cùng Đổng Hiểu Nghê ở nhà.
"Alo, sao thế?"
Vu Đình Đình: "Thanh Nhạc, cậu đến Max ngay đi!"
Lâm Thanh Nhạc: "Tớ đang xem TV, sắp đến đoạn kết rồi."
"Ôi chuyện quan trọng đó! Thật đấy! Hứa Đinh Bạch đang ở đây này!"
Ngón tay đang cầm miếng khoai tây chiên bỗng rơi ngược lại vào trong túi, Lâm Thanh Nhạc đột nhiên ngồi thẳng dậy: "Các cậu gặp nhau hả? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Ừ, thật sự rất tuyệt, chuyện này quả thật không thể tin được. Hứa Đinh Bạch đánh bạn trai tớ!"
"Cái gì?"
"Thật đấy! Cậu biết vì sao không?" Giọng nói Vu Đình Đình cao vút, thay vì nói cô ấy cảm thấy đau lòng cho bạn trai, không bằng nói cô ấy cảm thấy kích động khi gặp được Hứa Đinh Bạch thì đúng hơn.
"Nguyên nhân Hứa Đinh Bạch làm vậy là do cậu ta cho rằng cậu là bạn gái của Hoàng Thành Húc, hôm nay không phải tớ đến quán bar sao, cậu ta thấy bọn tớ sau đó cho rằng Hoàng Thành Húc đang một chân đạp hai thuyền!"
Lâm Thanh Nhạc: "..."
Chuyện này cũng quá mức rồi...
Hơn nữa, cô không hiểu vì sao anh lại cho rằng cô là bạn gái của Hoàng Thành Húc, chẳng lẽ là vì lần gặp nhau ở quán bar lần đó.
Lòng Lâm Thanh Nhạc tràn đầy nghi ngờ, cô vội vàng thu dọn một chút sau đó đi đến Max. Sau khi đến, cô được người phục vụ chỉ dẫn đi vào phòng bao ở lầu hai.
Đẩy cửa bước vào, cô thấy Vu Đình Đình, Hoàng Thành Húc, còn có Hứa Đinh Bạch và Hạ Đàm.
Hứa Đinh Bạch nhìn thấy Lâm Thanh Nhạc bước vào thì ánh mắt lập tức sáng bừng, không giấu được vẻ mừng rỡ. Hôm nay vừa gặp phải chuyện xui xẻo, lúc này lại vui vẻ thì có hơi xấu hổ.
"Sao rồi, anh ổn chứ?" Lâm Thanh Nhạc tới trước mặt Hoàng Thành Húc, cô thấy má phải anh ta đang sưng lên, nhìn... có vẻ rất nghiêm trọng.
Hoàng Thành Húc tức giận nhưng không có chỗ nào phát tiết, vừa muốn nói gì đó đã bị Vu Đình Đình đè lại: "Ổn rồi, ổn rồi, không phải chỉ là hiểu lầm thôi sao."
Hoàng Thành Húc: "Bảo bối, anh không ổn chút nào..."
"Câm miệng, anh rất ổn."
Hoàng Thành Húc: "..."
Vu Đình Đình: "Hứa Đinh Bạch cũng đã xin lỗi rồi, tuy nhiên chuyện này vẫn còn có hiểu lầm, cậu vẫn nên đến nói chuyện một chút đi."
Lâm Thanh Nhạc do dự, nhìn Hứa Đinh Bạch.
Hứa Đinh Bạch ngồi trên ghế sa lon, dưới ánh sáng u ám của phòng bao, sắc mặt thật khó nhận ra.
"À... Tôi thấy bây giờ cũng không có chuyện gì nữa, vậy tôi đi tìm Trần Kha trước đây, các người ở lại nói chuyện đi." Hạ Đàm vỗ vai Hứa Đinh Bạch nói.
Vu Đình Đình vội vàng kéo Hoàng Thành Húc,"Chúng tớ cũng ra ngoài đây! Tớ đi bôi thuốc cho anh ấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-90.html.]
"..."
Ban đầu vốn dĩ có năm người trong phòng, nháy mắt chỉ còn lại hai người bọn họ, Lâm Thanh Nhạc ho nhẹ: "Cậu, cậu không sao chứ?"
Hứa Đinh Bạch đứng dậy tiến đến, bởi vì rời khỏi chỗ tối, ngũ quan của anh đột nhiên hiện lên rõ ràng. Anh nhìn chằm chằm người đang đứng trước mặt, đồng tử màu nhạt vừa sâu xa lại yên tĩnh.
Ánh mắt anh vẫn như trước, ở trong ánh sáng vẫn không để ai vào trong mắt. Nhưng chỉ có cái không giống đó chính là, ánh mắt anh bây giờ nhìn có thần thái hơn lúc trước rất nhiều.
Lâm Thanh Nhạc im lặng không một tiếng động di chuyển, đột nhiên cô cảm thấy mình bị anh nhìn như vậy có chút không được thoải mái.
"Tôi không sao, là tôi đánh anh ta chứ anh ta không đánh tôi." Anh dừng lại trước mặt cô.
Lâm Thanh Nhạc: "Ừ...Vậy, cảm ơn cậu."
Cảm ơn vì chuyện đó cũng có chút tức cười, nhưng cô nghĩ anh làm vậy cũng là đứng trên lập trường của cô, vì muốn tốt cho cô nên mới làm vậy. Vì vậy cô nên nói một tiếng cảm ơn.
Hứa Đinh Bạch nhẹ nhàng quay đầu đi, có chút xấu hổ nói: "Không cần đâu, sau này cậu giúp tôi xin lỗi anh ta một tiếng là được."
Lâm Thanh Nhạc gật đầu: "Được."
Hứa Đinh Bạch dừng lại mấy giây, sau đó nói: "Hôm đó, là cậu thay Vu Đình Đình tới giúp anh ta sao?"
"Ừm."
Khóe miệng Hứa Đinh Bạch hơi nhếch lên một khoảng khó có thể thấy được: "Ồ."
"Nếu không có chuyện gì, vậy tớ đi trước nhé?" Hai người cứ đứng như vậy khiến Lâm Thanh Nhạc cũng không biết nên nói gì, cô xoay người muốn đi ra cửa.
"Đợi một chút." Hứa Đinh Bạch kéo ống tay áo cô.
"Còn chuyện gì sao..."
Hứa Đinh Bạch rũ mắt nhìn cô, yên lặng một lúc, đột nhiên nói: "Lâm Thanh Nhạc, cậu có phải là chán ghét tôi hay không?"
Lâm Thanh Nhạc khẽ run, thấy anh hỏi như vậy, đột nhiên cô lại cảm thấy như bọn họ trở lại năm mười sáu tuổi vậy.
Chẳng qua là, bọn họ đổi vị trí cho nhau mà thôi.
Lâm Thanh Nhạc: "Tớ, tớ không có."
Hứa Đinh Bạch nhìn cô, nói: "Nhưng cậu không muốn ở cùng tôi không phải sao?"
"Không có..."
"Tôi cảm nhận được."
"Tớ nói là tớ không có."
"Cậu rõ ràng là có."
"..."
"Lâm Thanh Nhạc, cậu..."
"Vậy nếu có thì sao?" Lâm Thanh Nhạc cắt lời anh.