Lôi Kéo - Chương 83
Cập nhật lúc: 2024-08-14 13:28:44
Lượt xem: 47
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thanh Nhạc lên đường đến khu căn cứ, sau đó cô lái xe chuyên dụng của căn cứ đến nhà Hạ Tuyền.
Sau khi dừng xe, cô đưa Dương Dương đến tòa nhà nơi Hạ Tuyền ở.
Vì cần phải có thẻ ra vào cổng mới được lên lầu nên Lâm Thanh Nhạc không thể đi lên trực tiếp bằng thang máy, mà cần phải đưa Dương Dương đến khu vực quản lý ở sảnh để đăng ký.
“Dương Dương, chúng ta đi hướng bên trái.”
Dương Dương rất ngoan, nó hoàn toàn có thể hiểu được những lời của Lâm Thanh Nhạc.
Ngay khi một người và một chó đang chuẩn bị thay đổi phương hướng thì cửa thang máy cách đó không xa đột nhiên mở ra, Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy có hai người bước ra từ trong đó.
Hôm nay người đi đầu đó vẫn mặc chiếc áo sơ mi và quần tây như cũ, nhưng mà chiếc áo sơ mi ngày hôm qua có màu xám khói, còn hôm nay lại là màu trắng.
Màu trắng dường như đã làm tôn thêm vẻ đẹp trai trên mặt người đó vậy...
Còn người đàn ông đi sau thì ăn mặc nghiêm túc hơn với đôi giày da kiểu tây, cà vạt chỉnh tề, trên tay còn cầm một chiếc túi đựng hồ sơ và một chiếc máy tính xách tay.
Ánh mắt của Lâm Thanh Nhạc dừng lại một chút trên gương mặt của người đi đầu, khi cô đang suy nghĩ về việc nên chào hỏi hay là giả vờ như không nhìn thấy thì nữ nhân viên của khu vực quản lý đã cúi người chào rất lịch sự.
“Anh Hứa, chào buổi sáng.”
Hứa Đinh Bạch đưa mắt nhìn về phía giọng nói đó, anh khẽ gật đầu coi như đã đáp lại, nhưng khi muốn thu hồi lại ánh mắt, anh nhìn thấy một người và một chó đang đứng trước quầy lễ tân.
Bước chân anh đột ngột dừng lại.
Lâm Thanh Nhạc cũng nhận thấy ánh mắt của anh, bây giờ không chào hỏi thì không được rồi.
Nên cô liền cười nói với anh: “Thật trùng hợp.”
Hứa Đinh Bạch có đôi mắt sắc bén, anh nhìn thấy con ch.ó dẫn đường bên cạnh cô liền hiểu ra. Anh đi thẳng tới và dừng lại trước mặt cô hỏi: “Cậu đến để gặp Tiểu Tuyền sao?”
Lâm Thanh Nhạc gật đầu: “Đúng vậy, còn cậu sao lại ở đây?”
Hứa Đinh Bạch nói: “Tôi sống ở đây.”
“Vậy...”
Anh và Hạ Đàm là bạn, nên cũng có khả năng ở chung một tòa nhà.
Cô biết rằng một người thông minh và xuất chúng như anh, nếu có thể nhìn thấy được thì nhất định có thể sống rất tốt.
Lâm Thanh Nhạc nhìn xuống, cười nói: “Vậy tớ đi lên lầu trước, tạm biệt nhé.”
“Lâm Thanh Nhạc.” Anh đột nhiên gọi cô lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-83.html.]
“Sao vậy?”
Hứa Đinh Bạch nhìn cô, đôi con ngươi nhạt màu d.a.o động hàng vạn lần, nhưng cuối cùng, anh chỉ có thể chịu đựng tất cả mà nói, “Không có gì... tạm biệt.”
“Ừm.”
Lâm Thanh Nhạc quay người đi đến quầy lễ tân để đăng ký, sau khi quầy lễ tân gọi điện lên lầu xin phép và nhận được sự đồng ý liền để cô đi.
Thang máy đi lên, Hứa Đinh Bạch đứng ở đó nhìn vào chữ số đang nhảy, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì nữa.
Trợ lý thấy vậy liền nhắc nhở anh: “Hứa tổng, cuộc họp sẽ bắt đầu sau bốn mươi phút nữa.”
Hứa Đinh Bạch thu hồi lại ánh nhìn và nói: “Được.”
“Anh... có phải là không được khỏe không?”
Hứa Đinh Bạch liếc nhìn anh ta.
Trợ lý nói: “Tôi chỉ cảm thấy sắc mặt của anh ngày hôm nay không được tốt cho lắm.”
Hứa Đinh Bạch nói: “Không có gì đâu, đi thôi.”
Anh chỉ là cả đêm không ngủ mà thôi.
“Được.” Thấy anh bước ra ngoài, trợ lý liền vội vàng đi theo.
——
Hạ Tuyền sống cùng với anh trai Hạ Đàm, mọi khi Hạ Đàm phải đi làm hoặc đi công tác, cậu ta đều có một bảo mẫu ở bên cạnh.
Hạ Tuyền là một thiếu niên có năng khiếu âm nhạc mạnh mẽ, những ngày thường, cậu ta đều đến trung tâm âm nhạc gần đó để học piano và violin với giáo viên của mình, thỉnh thoảng còn đi biểu diễn trước công chúng.
Trước kia khi cậu đến trung tâm âm nhạc đều được bảo mẫu và tài xế đưa đi, nhưng thực ra đường đi bộ cũng không dài, đi bộ cũng chỉ mất khoảng mười phút. Cho nên hôm nay Lâm Thanh Nhạc hy vọng không có người khác dắt tay cậu ta đi nữa, mà chỉ để Dương Dương dẫn cậu ta đến trung tâm âm nhạc.
Đương nhiên, cô cũng sẽ đi theo phía sau để quan sát.
Lâm Thanh Nhạc làm thay công việc của Đổng Hiểu Nghê, đi theo Hạ Tuyền và Dương Dương cả ngày. Bốn giờ chiều, cô lại cùng Hạ Tuyền và Dương Dương trở về nhà.
“Chị Thanh Nhạc, Dương Dương thật là ngoan, hôm nay lúc em đi đánh đàn, nó vẫn luôn chờ đợi em…” Hạ Tuyền rất phấn khởi, sau khi trở về nhà liền không ngừng nắm lấy tay cô nói về chuyện của ngày hôm nay, “À còn nữa, lúc nãy khi đang đi thì nó đột ngột quay đầu, lúc đầu em thật sự có chút không tin tưởng nó, nhưng sau đó khi đưa tay ra sờ thì quả thật có một chiếc xe đạp điện đang đậu phía trước, nó quả thật rất thông minh.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy cậu ta vui vẻ như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy hài lòng và yên tâm, “Đương nhiên rồi, bây giờ nó có thể hoàn toàn dẫn em đi ra ngoài đường được rồi.”
“Thật tuyệt, sau này em có thể tự mình đi ra ngoài rồi.”
Lâm Thanh Nhạc ừ một tiếng và nói: “Vậy thì hôm nay cũng đã không còn sớm nữa, em đi nghỉ ngơi trước đi, chị sẽ đưa Dương Dương về.”
“Chị đừng đi nhanh như vậy, ở nhà em ăn cơm đi chị.” Hạ Tuyền nói: “Em đã bảo dì làm rồi.”