Lôi Kéo - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:27:12
Lượt xem: 67
Cô nhìn anh với đôi mắt run run.
Hứa Đinh Bạch tiến đến vài bước gần cô hơn. Anh đưa mắt xuống nhìn cô, nhưng khi anh muốn mở miệng nói thì giọng của anh có chút ngơ ngớ.
Anh nói: “Tôi là Hứa Đinh Bạch.”
Lâm Thanh Nhạc lén hít sâu một hơi, sau đó cười nói với anh: “Ừm... tớ biết.”
Hứa Đinh Bạch nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, bởi vì dùng lực quá mạnh nên lòng bàn tay của anh bị đau, anh hỏi: “Cậu biết, vậy tại sao lúc nãy cậu không chào hỏi tôi.”
“Tớ, tớ tưởng rằng cậu đã không còn nhận ra tớ.” Lâm Thanh Nhạc vẫn cười, nhưng nụ cười của cô có vẻ hơi xa lạ và có chút ngượng ngạo, cô nói, “Không ngờ rằng lại gặp cậu ở đây, đã rất lâu không gặp rồi nên tớ sợ cậu sẽ không nhớ ra tớ khi tớ chào hỏi.”
Làm sao có thể như vậy được.
Lâm Thanh Nhạc nói: “Vậy thì... đã lâu không gặp rồi, đôi mắt của cậu đã có thể hoàn toàn nhìn thấy chưa?”
Hứa Đinh Bạch nói: “Thấy rồi.”
“Vậy thì tốt quá, chúc mừng cậu.”
“Ừm...” Hứa Đinh Bạch vẫn luôn nhìn cô, người mà anh luôn tâm niệm rằng muốn nhìn thấy, thì ra sau khi trưởng thành lại là dáng vẻ như vậy.
“Tớ thực sự xin lỗi vì chuyện ngày hôm nay, cậu hãy giúp tớ nói lời xin lỗi với bạn của cậu thêm một lần nữa.”
“Không sao đâu.” Hứa Đinh Bạch suy nghĩ một chút rồi nói, “Vậy gần đây cậu...”
“Thanh Nhạc, sắp đi chưa?” Đột nhiên có người cắt lời anh.
Hoàng Thành Húc đã ở bên ngoài quán bar đợi một lúc, sau khi quay đầu nhìn thấy Lâm Thanh Nhạc bước ra, anh ta liền đi tới.
Và những điều mà Hứa Đinh Bạch vốn dĩ muốn nói đều nhắm vào người đàn ông này, nên khi vừa nhìn thấy người đàn ông lạ mặt đó đi tới, anh liền ngừng lại.
Lâm Thanh Nhạc thấy Hoàng Thành Húc liền vội vàng nói với Hứa Đinh Bạch: “Vậy sau này nếu có cơ hội tớ với cậu sẽ gặp lại, bây giờ tớ phải đưa anh ta đến bệnh viện một lát, không thể ở lại đây nữa.”
Hứa Đinh Bạch liếc nhìn người đàn ông kia, môi anh hơi mím lại.
“Vậy tạm biệt nhé.”
Cô không do dự cũng không dừng lại, như thể chỉ vừa gặp một người bạn lâu ngày không gặp và cần phải ngượng ngùng khi giao lưu với họ.
Sau đó cô nhanh chóng rời đi, bắt một chiếc taxi và đi cùng với người đàn ông đó.
——
Xe taxi chạy đến một bệnh viện gần nhất, Lâm Thanh Nhạc hạ cửa sổ xuống một chút, cô ngẩn ngơ nhìn dòng xe cộ qua lại ở bên ngoài.
Tim cô đập thình thịch nhưng lại có cảm giác trống rỗng khó có thể giải thích được.
Cô không ngờ cô có thể nói chuyện với Hứa Đinh Bạch một cách bình tĩnh như vậy sau khi gặp lại anh, cũng không biết tại sao mình lại có thể làm được như vậy... Cô chỉ là cảm thấy, làm giống như vậy mới là hợp lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-82.html.]
Cô không phải là Lâm Thanh Nhạc năm mười sáu tuổi nữa, còn anh cũng không phải là Hứa Đinh Bạch lúc mười sáu tuổi.
Bọn họ và quá khứ đã cách nhau tám năm rồi, trong tám năm này, cô từ mong đợi cho đến thất vọng, từ tức giận đến buồn bã... rồi cho đến tê dại.
Nếu có gặp lại nhau thì cả hai cũng đều đã trưởng thành. Bây giờ có thể nhìn thấy anh có một cuộc sống mới, hơn nữa đôi mắt của anh cũng đã nhìn thấy được, điều đó cũng thật tuyệt.
Cô không thể nói nhiều hơn với anh và cũng không muốn nói gì nhiều thêm.
“Thanh Nhạc, tôi xin lỗi, hôm nay tôi đã làm phiền cô rồi.” Hoàng Thành Húc xấu hổ xin lỗi khi thấy cô luôn tỏ ra không vui.
Lâm Thanh Nhạc đóng cửa sổ lại và nói: “Người mà anh cần phải xin lỗi là Đình Đình, tôi chỉ là được cậu ấy gọi đến thôi.”
Hoàng Thành Húc: “Tôi, tôi biết... Hôm nay đáng lẽ tôi không nên bốc đồng như vậy. Số tiền mà cô đã bồi thường, tôi nhất định sẽ trả cho cô.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn anh ta và nói: “Đình Đình rất thích anh, anh có thể đừng để cậu ấy thất vọng nữa không, trước khi ra tay anh có nghĩ tới cậu ấy không.”
“Tôi xin lỗi...”
“Thôi kệ đi, tôi không muốn nói thêm gì nữa về chuyện giữa hai người.” Lâm Thanh Nhạc dựa vào ghế, cô có chút mệt mỏi, “Tôi chỉ mong anh có thể suy nghĩ đến cậu ấy nhiều hơn, cậu ấy làm việc cũng đã đủ mệt mỏi rồi, đừng để cậu ấy phải lo lắng vì anh nữa.”
Sau khi đưa Hoàng Thành Húc đến bệnh viện và nhìn thấy anh ta đã được bôi thuốc xong, Lâm Thanh Nhạc lập tức trở về nhà.
Về đến nhà đã là đêm muộn nên cô thay lại bộ đồ ngủ. Nhưng cô lại không thể ngủ được, đầu óc cô đều tràn ngập cảnh tượng khi cô gặp anh trong quán bar ngày hôm nay.
Cô ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách, nói đi nói lại với bản thân mình rằng đây chỉ là một người bạn của quá khứ thôi, đã là chuyện của quá khứ rồi, cô không nên suy nghĩ về chuyện đó nữa... Nhưng lại không thể nào điều khiển được bộ não, nó cứ liên tục hiện ra bóng dáng của anh.
“Trời ạ? Cậu làm sao vậy, nửa đêm nửa hôm còn ngồi đây làm gì?” Đổng Hiểu Nghê đi từ trong phòng ra để vào nhà vệ sinh, cô ấy giật mình khi nhìn thấy có người đang ngồi trong phòng khách tối tăm.
Lâm Thanh Nhạc nói: “Chưa... tớ vốn dĩ chưa ngủ mà.”
“Hả? Lúc nãy không phải cậu tắm xong nên đã đi ngủ rồi sao?”
“Bạn trai của Đình Đình đã gây chuyện ở quán bar, nên tớ qua đó xem, nhưng mà mọi chuyện đã ổn thỏa cả rồi, anh ta cũng đã về nhà.”
Đổng Hiểu Nghê nói: “Chậc... lại là Hoàng Thành Húc. Này, cậu nói thử xem rốt cuộc có chuyện gì mà con người Đình Đình vốn không tệ, nhưng sao cậu ấy lại thích anh ta nhỉ?”
Lâm Thanh Nhạc xoa xoa huyệt thái dương, cô nghĩ cảm xúc của một người đối với một người khác không phải có thể tự mình kiểm soát được, nên cô bảo: “Không biết...”
Đổng Hiểu Nghê nói: “Haiz. Vậy hôm nay đã trễ như vậy rồi mà cậu còn chưa ngủ, ngày mai cậu không cần đến chỗ Dương Dương đâu, đi nghỉ ngơi đi.”
Giai đoạn hòa hợp giữa chú chó dẫn đường Dương Dương và Hạ Tuyền vẫn chưa qua, nên người huấn luyện cần phải đến đó để theo dõi và ghi chép lại. Vốn dĩ ngày mai Đổng Hiểu Nghê có việc nên phải nhờ Lâm Thanh Nhạc giúp quan sát và ghi chép, nhưng bây giờ khi cô ấy nhìn thấy cô đã không ngủ cả đêm nên cũng không làm phiền cô nữa.
Lâm Thanh Nhạc lắc đầu bảo: “Ngày mai không phải cậu có việc nhà nên bắt buộc phải về sao, yên tâm đi tớ không mệt đâu, hơn nữa ngày mai tớ cũng không cần phải đi quá sớm, Dương Dương và Hạ Tuyền cứ giao cho tớ, cậu cứ về nhà đi.”
“Có chắc là không có vấn đề gì không?”
“Được mà.”
“Vậy bây giờ cậu mau đi ngủ đi, thức khuya không tốt đâu.”
Lâm Thanh Nhạc nói: “Ừm, biết rồi...”