Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 71

Cập nhật lúc: 2024-08-12 07:01:19
Lượt xem: 64

Lâm Vũ Phân im lặng hai giây: “Ở trong mắt con, mẹ là người nói không giữ lời như vậy?”

 

“Nhưng hôm nay cậu ấy không đến bệnh viện! Cậu ấy không có đi khám mắt!” Lâm Thanh Nhạc đã kìm nén đến bây giờ, đã sụp đổ hoàn toàn: “Cậu ấy đồng ý với con, nhưng cậu ấy không đi.”

 

“Con cảm thấy nó đồng ý với con thì sẽ không đổi ý, còn mẹ đồng ý với con thì nhất định là lừa gạt con, đúng không?”

 

“Mẹ!”

 

“Quả thật ngày đó mẹ đã cho tiền! Nhưng hôm nay nó đã trả lại vào thẻ của mẹ, không phải mẹ không cho nó tiền cũng không phải mẹ không cho nó đến bệnh viện. Mẹ không điên như vậy! Nó không đi chính là vì nó không muốn đi, hiểu chưa?”

 

“Không thể nào! Cậu ấy đã đồng ý với con đi chữa trị! Cậu ấy sẽ không lừa con!” Con ngươi Lâm Thanh Nhạc đỏ ngầu nhìn Lâm Vũ Phân: “Mẹ, tại sao cậu ấy trả lại tiền cho mẹ, có phải ngày đó mẹ nói gì với cậu ấy khiến cậu ấy mất hứng, cho nên mới như vậy không.”

 

“Mẹ nói với nó cái gì? Mẹ có thể nói với nó cái gì đây? Mỗi tuần con đều đi tìm nó, đi giúp nó giống như bị điên, chính nó đã kéo con xuống vũng bùn! Cứ như vậy, mẹ còn cho nó tiền, còn nhờ người khác đưa nó đến bệnh viện! Thanh Nhạc, mẹ có thể làm đến như vậy là đủ rồi!” Lâm Vũ Phân nói: “Con làm nhiều chuyện như vậy căn bản không đáng, nó có thể cho con cái gì? Cái gì nó cũng không có, nó chỉ biết liên lụy đến con!”

 

“Kéo con xuống vũng bùn… Liên lụy đến con?”

 

“Đúng, con xem xem, còn khiến con phải nói chuyện với cảnh sát! Cho dù nó là người bị tình nghi, con cũng suýt chút nữa…”

 

“Cậu ấy là giúp con.” Lâm Thanh Nhạc nói rất nhẹ.

 

“Cái gì?”

 

“Mẹ cũng biết là suýt chút nữa, thế nhưng bởi vì cậu ấy, cho nên con mới không có suýt chút nữa.” Lâm Thanh Nhạc nhìn Lâm Vũ Phân nói: “Mẹ, mẹ đừng nói cậu ấy là người bị tình nghi, cảnh sát cũng nói cậu ấy không phải, tại sao mẹ lại đoán mò giống như mấy người thích nhiều chuyện kia… Mẹ như vậy, có khác gì với những người trước kia nói chúng ta đâu.”

 

“Lâm Thanh Nhạc…”

 

“Với lại đêm đó con ở nhà cậu ấy.”

 

Lâm Vũ Phân bỗng ngẩn ra: “Con nói… Cái gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-71.html.]

“Con ở nhà cậu ấy, lúc ba cậu ấy ngã xuống con ở ngay bên cạnh. Cậu ấy không muốn con bị người khác nói bậy, kiên quyết muốn con được sạch sẽ… Cho nên mẹ có thể đừng nói cậu ấy như vậy hay không.” Nước mắt của Lâm Thanh Nhạc rơi xuống mặt đất, cô chớp mắt, một lúc sau mới mờ mịt nói: “Mẹ biết không, lúc học tiểu học, ba gây chuyện, tất cả mọi người đều không để ý đến con, đều chán ghét con, con không biết nên nói với mẹ như thế nào, bởi vì khi đó ngày nào mẹ cũng khóc, căn bản không rảnh quan tâm con… Khi đó con rất sợ hãi, tự ti, con không biết nên làm gì. Nhưng Hứa Đinh Bạch, cậu ấy vẫn quan tâm đến con, là cậu ấy đuổi những người bắt nạt con đi. Mỗi ngày cậu ấy đều mang đồ ăn vặt trong nhà cậu ấy cho con, cậu ấy dạy con học, cùng chơi với con…”

 

Lâm Thanh Nhạc lau nước mắt đang liên tục rơi xuống, lẩm bẩm: “Cậu ấy không làm liên lụy đến con… Trước kia không có, hiện tại càng không, là con không nên đi tìm cậu ấy, là con không nên để cậu ấy để ý đến con, mở cửa cho con. Cậu ấy tốt lắm, bởi vì tiếng Anh của con không tốt, con vốn không xem được phim nước ngoài nên cậu ấy đã phiên dịch cho con, sửa cách viết tiếng Anh cho con… Gia đình cậu ấy có truyền thống học giỏi, cậu ấy dạy con rất nhiều… Mẹ có biết không, trước đây đều là cậu ấy chống đỡ cho con, con cố gắng học tập, cố gắng sinh hoạt… Rất nhiều rất nhiều thứ đều là bởi vì cậu ấy… Cậu ấy thực sự rất tốt, chưa bao giờ liên lụy đến con…”

 

Lâm Thanh Nhạc nói đến câu cuối thì giọng không rõ ràng nữa, cô nghẹn ngào, nhìn Lâm Vũ Phân: “Con không tìm thấy cậu ấy, cậu ấy đi đâu mẹ biết không? Mẹ có thể nói cho con được không?”

 

Lâm Vũ Phân biết chuyện trước kia gây ảnh hưởng đến con gái mình nhưng không nghĩ rằng lại ảnh hưởng sâu sắc đến như vậy.

 

Bà nhìn Lâm Thanh Nhạc đang khổ sở khóc lóc, đau lòng muốn lau nước mắt cho cô.

 

Nhưng tay còn chưa chạm vào thì đã bị cô chặn lại: “Cậu ấy đi đâu, mẹ nói đi.”

 

“Mẹ không biết.” Lâm Vũ Phân không ngờ hai đứa trẻ lại có ràng buộc sâu sắc như vậy, bà thở dài thật sâu nói: “Thanh Nhạc, mẹ thật sự không biết. Mẹ chỉ nghe cảnh sát Dương Đằng của cục cảnh sát nói, có người thân ở nước ngoài tới tìm nó, hẳn là bọn họ đưa nó đi rồi.”

 

“Cậu ấy không có…”

 

Lâm Thanh Nhạc vốn muốn nói anh không có người thân! Nhưng nghĩ đến nước ngoài, đột nhiên cô nhớ tới hôm sinh nhật cô anh có nói qua, trước kia có người dì đối xử với anh rất tốt nhưng sau này bởi vì chuyện ồn ào của gia đình nên không liên lạc nữa.

 

Lâm Thanh Nhạc: “Cậu ấy, đi theo bọn họ rồi?”

 

“Thanh Nhạc, đây là kết cục tốt nhất, con xem con còn nhỏ như vậy, sao có thể chăm sóc được cho nó. Chính nó cũng chỉ mới vị thành niên, nó cần phải có người giám hộ, hiện tại có người dẫn nó đi, đi đến thành phố khác cũng tốt, ra nước ngoài cũng tốt, chắc chắn bọn họ sẽ chăm sóc nó, cũng sẽ đưa nó đi trị liệu, dù sao cũng tốt hơn ở đây là được rồi.”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Nhưng, tại sao cậu ấy lại tắt máy, tại sao lại không nói tiếng nào với con?”

 

Trong lòng Lâm Vũ Phân đương nhiên nhớ ngày đó ở bệnh viện, đứa trẻ đó đã đồng ý sự cầu xin của bà, sẽ không bao giờ quấy rầy con gái bà nữa.

 

“Nếu phải đi đương nhiên sẽ không lưu luyến nơi này, nó hiểu được nếu lại tiếp tục liên lụy con thì cũng không có gì tốt cả.”

 

“Nhưng cậu ấy đã đồng ý với con… Cậu ấy nói chỉ cần mắt tốt lên, người đầu tiên muốn nhìn thấy là con, cậu ấy đã đồng ý với con rồi mà…”

 

“Thanh Nhạc, ngoan, con có cuộc sống của con, nó cũng có cuộc sống của mình. Hai đứa không phải là người cùng một con đường, con phải sống tốt cuộc sống của mình, hiểu chưa?”

Loading...