Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 65

Cập nhật lúc: 2024-08-11 16:55:43
Lượt xem: 56

Gió ở ban công rất lớn, Hứa Hoành Thành quay người lại, muốn tiếp tục quay lại dạy dỗ Hứa Đinh Bạch.

 

Nhưng vừa mới đi được một bước, đột nhiên gáy ông ta bị cái gì đập vào, ông ta ngây người, quay đầu nhìn cô gái tùy tiện cầm cái gậy gỗ bị vứt bỏ ở ban công.

 

Hai mắt cô đỏ ngầu nhưng không hề lùi bước.

 

Vốn dĩ đầu ông ta đã rất đau, lúc này lại càng đau hơn. Hứa Hoành Thành tức giận, xoay người xông tới, ông ta dễ như trở bàn tay mà giật gậy gỗ trong tay Lâm Thanh Nhạc vứt đi, ấn người cô lên lan can.

 

“Đánh tao, mày còn dám đánh tao! Mày cho rằng mày là ai?” Mắt Hứa Hoành Thành đỏ ngầu, nói năng lộn xộn: “Đây đều là do mày tạo nghiệt, không liên quan đến tao! Là mày một hai phải làm chuyện đó! Là mày khiến công ty phá sản! Hiện tại mày nói tự sát là tự sát, nói c.h.ế.t là chết, rồi cục diện rối rắm này ai dọn dẹp? Ha, vậy mày để lại cho tao làm gì! Hả? Con trai mày cũng không cần đúng không? Được! Con mẹ nó tao đây cũng không cần!”

 

Lâm Thanh Nhạc bị chế trụ, không thể cử động, cuối cùng cô khó khăn túm được ngón út của ông ta, dùng sức bẻ!

 

“A...” Hứa Hoành Thành bị đau nên đành buông ra, Lâm Thanh Nhạc nhân cơ hội này chạy sang bên cạnh.

 

Hứa Hoành Thành thấy cô dám trốn, hung ác đuổi theo cô, cơ thể bé nhỏ của Lâm Thanh Nhạc tránh né ngồi xổm xuống một chỗ...

 

Vừa say rượu vừa tức giận đến đỏ mắt, ông ta đi thật sự rất nhanh, hoảng hốt khua tay tìm kiếm phía trước, nửa người trên đã với ra ngoài lan can.

 

Ông ta cứ như vậy không có dừng lại, dường như bên ngoài kia không phải là nhà cao tầng mà giống như có thứ gì đó ông ta rất căm ghét...

 

Lâm Thanh Nhạc ngồi xổm trên mặt đất tự bảo vệ bản thân, cô không bị ông ta bắt lại, cũng không bị ông ta bóp chặt cổ... Cô vẫn ở chỗ này, trơ mắt nhìn bóng dáng màu đen lướt qua lan can ban công không tính là cao, bên tai nghe thấy một trận gió thổi ngoài ban công.

 

Cái gì cũng không có.

 

Chỉ có một tiếng động.

 

“Lâm Thanh Nhạc!” Hứa Đinh Bạch từ bên trong đi ra, anh không đứng dậy được, chỉ ở cửa kính, duỗi tay thăm dò phương hướng của cô.

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, dường như đã nhận ra điều gì, từ từ đứng lên.

 

Tầng 8, cao hơn 20 mét.

 

Gió vẫn gào thét, mắt cô nhìn ra ngoài, chỉ thấy ở phía dưới tối tăm, còn có một cơ thể.

 

“Cậu ở đâu? Cậu sao rồi?”

 

“Tớ ở đây!” Lâm Thanh Nhạc mở to hai mắt nhìn, chìa tay nắm lấy tay anh.

 

Hứa Đinh Bạch nắm lấy tay cô, lập tức kéo cô qua đó: “Ông ta có làm cậu bị thương không?”

 

“Hứa Đinh Bạch...” Lâm Thanh Nhạc lắc đầu: “Ông ta, ông ta rơi xuống.”

 

Lâm Thanh Nhạc nói đến đây thì không không chế được mà run rẩy, giọng cô rất nhỏ, cũng không thể tin được và hiện đang vô cùng hoảng sợ.

 

Hứa Đinh Bạch chấn động, vừa rồi anh ở bên trong nghe được âm thanh va chạm ở bên ngoài, lúc đó anh cũng không đoán được là sẽ xảy ra chuyện này. Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Cái gì?”

 

Hô hấp của Lâm Thanh Nhạc dồn dập: “Tớ nói, ông ta rơi xuống, ba cậu rơi xuống! Ông ta, vừa rồi ông ta muốn xông tới bắt tớ… Nhưng tớ trốn được, tớ cũng không biết tại sao lại thế này, đột nhiên ông ta… Không, không phải tớ, tớ không có đẩy ông ta.”

 

Cả người Lâm Thanh Nhạc đều rối loạn, tại sao ông ta lại rơi xuống, cô không có đẩy ông ta mà... Hay là do cô không cẩn thận?

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn chằm chằm Hứa Đinh Bạch, sợ cảm xúc của anh sẽ mất khống chế.

 

Dù sao đó cũng là ba anh, chắc chắn anh sẽ...

 

“Đừng nói lớn tiếng.” Đột nhiên Hứa Đinh Bạch nói nhỏ.

 

Lâm Thanh Nhạc lập tức mím chặt môi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-65.html.]

 

Hứa Đinh Bạch: “Lâm Thanh Nhạc, cậu nghe tôi nói, vừa rồi là ông ta nhảy từ trên ban công xuống, đúng không?”

 

“Không phải, bởi vì ông ta muốn bắt tớ, ông ta không cẩn thận...”

 

“Là ông ta nhảy xuống!” Hứa Đinh Bạch cắt ngang lời cô, gằn từng chữ một: “Nói với tôi, là tự ông ta nhảy xuống.”

 

Lâm Thanh Nhạc không hiểu, cô cực kỳ sợ hãi nhìn anh.

 

“Được rồi, cậu không cần nói, bởi vì cậu không biết, cái gì cậu cũng không biết.”

 

Cảm xúc của Hứa Đinh Bạch không như cô suy nghĩ trước đó, thậm chí, anh rất bình tĩnh.

 

Anh nắm tay cô, nghiêm túc nói: “Hôm nay cậu có đem gì đến nhà tôi không?”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Tớ, tớ mang cặp sách, trên sàn nhà.”

 

“Ừ, vậy cậu đeo cặp sách lên lưng đi, nhìn xem trên sàn nhà còn rơi đồ gì của cậu không, nhìn kỹ vào, cầm hết đồ của cậu đi đi.”

 

“...”

 

“Trên bàn ăn có khăn lông, cậu lấy lại đây, lau sạch những chỗ cậu từng chạm qua đi.”

 

“...Cái gì?”

 

“Cậu nghe theo tôi, chỉ cần làm vậy thôi.” Hứa Đinh Bạch: “Những chuyện khác tôi sẽ xử lý.”

 

“Hứa Đinh Bạch...”

 

“Mau lên, lau xong thì về đi. Tối nay, cậu chưa từng đến đây, nhớ chưa?”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Nhưng còn ba cậu...”

 

“Tôi biết, là ông ta tự nhảy xuống.” Hứa Đinh Bạch cắn răng: “Ông ta uống quá nhiều rượu, không khống chế được cảm xúc nên nhảy xuống.”

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, lập tức hiểu được ý của anh. Cô cúi đầu khóc.

 

Hứa Đinh Bạch không chịu được khi nghe cô khóc, anh thấy trái tim mình như muốn vỡ ra. Anh sờ đầu cô, trấn an: “Cậu đừng sợ, cậu không làm gì sai, là ông ta gieo gió gặt bão.”

 

...

 

Cuối cùng, Lâm Thanh Nhạc vẫn nghe theo lời anh, loại bỏ hết dấu vết của mình có thể lưu lại ở nhà Hứa Đinh Bạch.

 

Cô mang cặp sách lên, đứng ở cửa nhìn anh.

 

“Đi đi, mau về đi, những lời tôi nói vừa nãy cậu đã nhớ kỹ chưa?”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Ừ… Nhưng còn cậu thì sao, cậu bị thương, cậu phải đến bệnh viện.”

 

“Ngày mai sẽ có người đến.” Hứa Đinh Bạch thấp giọng nói: “Cậu chỉ cần cái gì cũng không biết là được, hai ngày tiếp theo cũng đừng gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ liên lạc với cậu sau.”

 

“Nhưng tớ...”

 

“Không phải cậu muốn tôi nhìn thấy cậu sao?” Hứa Đinh Bạch nở nụ cười: “Hiện tại tôi cũng rất muốn nhìn thấy cậu, đợi xử lý xong chuyện này, tôi nghe theo cậu, chúng ta đến bệnh viện.”

 

“Cậu chắc chứ?”

 

“Ừm, chắc.”

Loading...