Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 53

Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:24:21
Lượt xem: 64

Giáng Sinh năm nay là Giáng Sinh mà Lâm Thanh Nhạc cảm thấy vui vẻ nhất trong mấy năm Giáng Sinh gần đây.

 

Cô cất nửa hộp chocolate kia, trên đường quay về trường học, trên mặt không giấu được ý cười.

 

“Thanh Nhạc.”

 

Vừa mới tiến vào cửa thì phía sau có người gọi cô. Lâm Thanh Nhạc quay đầu lại, thấy Úc Gia Hữu ra ngoài đã trở lại.

 

Sau khi Úc Gia Hữu đến gần mới hỏi: “Sao buổi tối cậu lại không ăn cơm cùng nhóm lớp trưởng thế?”

 

“Tớ có việc nên không thể ăn cùng được.”

 

“Ra là vậy.” Úc Gia Hữu trầm mặc một lúc, đột nhiên nâng tay, trong tay cầm thứ gì đó chìa ra trước mặt cô.

 

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt một lúc: “Cái gì vậy?”

 

Úc Gia Hữu: “Chocolate, thương hiệu này ăn rất ngon. Ừ thì… Giáng Sinh vui vẻ.”

 

Lâm Thanh Nhạc cúi đầu xuống nhìn cái túi to được gói đẹp mắt kia: “Cậu tặng tớ sao?”

 

“À… không phải.” Úc Gia Hữu ho nhẹ, lỗ tai có chút hồng: “Là cho các cậu, cái kia, cậu cho nhóm lớp trưởng cùng ăn nữa, ăn rất ngon đó.”

 

Lâm Thanh Nhạc nhẹ nhàng thở ra, cũng không phải đặc biệt mua riêng cho cô, dù sao cô cũng chưa chuẩn bị quà cho mọi người, nếu Úc Gia Hữu tặng cô nhưng cô không có gì đáp lại thì rất xấu hổ.

 

Lâm Thanh Nhạc: “Vậy để tớ cho Thư Nghệ xem, cậu ấy rất thích ăn chocolate.”

 

“Được…” Úc Gia Hữu nói: “Cậu cầm đi.”

 

“Được, cảm ơn nhé.”

 

Sau khi trở lại phòng học, Lâm Thanh Nhạc ngồi xuống phía trước Tưởng Thư Nghệ và Vu Đình Đình, đặt túi chocolate Úc Gia Hữu vừa tặng lên bàn.

 

Tưởng Thư Nghệ thấy tên thương hiệu chocolate thì ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Nhạc: “Cậu mua sao?”

 

Vu Đình Đình: “Ôi đệch, cái này rất đắt tiền, Thanh Nhạc, cậu phát tài rồi à?”

 

Lâm Thanh Nhạc không biết mấy thương hiệu này, cô sửng sốt lắc đầu: “Là Úc Gia Hữu mua.”

 

Tưởng Thư Nghệ sửng sốt, cô ấy và Vu Đình Đình nhìn nhau, sau đó vô cùng ăn ý mà quay đầu lại nhìn Úc Gia Hữu, rồi lại nhìn Lâm Thanh Nhạc, đáy mắt Tưởng Thư Nghệ khó nén được sự ngạc nhiên: “Cậu, cậu nói… Úc Gia Hữu tặng chocolate cho cậu làm quà Giáng Sinh?”

 

“Không phải chỉ tặng cho tớ, cậu ấy nói chocolate này ăn ngon lắm, muốn chúng ta chia nhau ăn.” Lâm Thanh Nhạc có chút ngượng ngùng nói: “Tớ không biết chocolate này đắt như vậy, bằng không, tớ đã trả lại cho cậu ấy…”

 

“Không cần không cần.” Tưởng Thư Nghệ giữ lấy hộp chocolate: “Trả lại làm gì, khẳng định là được cô gái nào đó tặng cho rồi, trong ngăn bàn của cậu ấy chắc chắn có một đống kẹo. Chúng ta đành mở lòng từ bi giải quyết hộ cậu ấy một chút vậy.”

 

Vu Đình Đình gật đầu liên tục, rạo rực mở hộp chocolate ra, cầm lấy một viên rồi cho vào miệng: “Ôi! Ngon quá đi mất!”

 

Tưởng thư Nghệ cũng lấy một viên, lúc ăn thì thấy trên tay Lâm Thanh Nhạc cầm một hộp nhỏ: “Đây là cái gì?”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Đây cũng là chocolate.”

 

“Để tớ xem nào.” Tưởng Thư Nghệ lấy hộp chocolate đó qua, sau khi mở ra thấy rất đáng yêu, thuận tay bỏ một viên vào miệng.

 

Lâm Thanh Nhạc trố mắt, không kịp ngăn cản: “Đừng…”

 

Nhưng Tưởng Thư Nghệ đã ăn mất, cô ấy cắn hai miếng, hơi hơi nhíu mày: “Quá ngọt, không ăn được.”

 

Lâm Thanh Nhạc đoạt lại hộp kẹo: “Đâu có, rõ ràng ăn rất ngon mà.”

 

Vu Đình Đình: “Tớ cũng thử xem.”

 

Lâm Thanh Nhạc rất bảo vệ nó, tránh đi: “… Không được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-53.html.]

 

Tưởng Thư Nghệ: “Cậu… Úc Gia Hữu cho cậu có thể chia được, đây là ai tặng cho cậu vậy hả, lại còn bảo vệ như thế.”

 

“Không giống nhau.” Lâm Thanh Nhạc đứng dậy: “Hộp này là cho tất cả mọi người cùng ăn, hộp này… Hộp này là quà Giáng Sinh của tớ.”

 

“Ồ!” Vu Đình Đình nhíu mày: “Quà này do ai tặng?”

 

“Chắc là Hứa Đinh Bạch rồi.” Tưởng Thư Nghệ nói tiếp.

 

Lâm Thanh Nhạc: “Sao cậu lại biết?”

 

“Nhìn cậu như vậy là tớ đoán được rồi.” Tưởng Thư Nghệ nhìn cô, đột nhiên đè thấp giọng nói: “Thanh Nhạc, cậu mau thành thật nói cho tớ biết, hai người không phải là cái kia…”

 

“Cái gì?”

 

“Chính là cái kia.”

 

“Cái kia là cái gì…”

 

“Ai da, chính là ở bên nhau đó.”

 

Lâm Thanh Nhạc ngây người: “Không có.”

 

“Vậy tại sao lại tặng quà cho nhau? Hơn nữa cậu đối với cậu ta tốt như thế, chẳng lẽ cậu lại không thích cậu ta sao?”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Tớ, tớ thích cậu ấy…”

 

Tưởng Thư Nghệ thấy vẻ mặt của cô thì biết người này không hiểu ý của mình, cô ấy kiên nhẫn giải thích: “Này người chị em, tớ nói thích không phải là thích kiểu bạn bè, mà là một loại thích khác, chính là… Muốn ở bên cạnh cậu ấy, muốn nắm tay cậu ấy, muốn cùng cậu ấy… Hôn, chính là loại thích này.”

 

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, gương mặt hồng lên: “Cậu nói bậy bạ gì đó!”

 

“Đây sao lại là nói bậy được, cậu đừng cứng đầu không chịu hiểu nữa.”

 

“Chuông reo rồi, tớ về chỗ đây!” Trong phút chốc, Lâm Thanh Nhạc rời khỏi vị trí.

 

“Này…”

 

Lâm Thanh Nhạc không nghe, lập tức đi đến ngồi vào vị trí của mình.

 

Cô vội vàng đẩy mạnh hộp chocolate vào ngăn bàn, nhưng lúc rút tay ra, lại nghĩ đến ngón tay vừa rồi bị Hứa Đinh Bạch cắn trúng mà ngẩn người.

 

Hôn…

 

Trong đầu cô xuất hiện bờ môi của anh, vừa rồi đụng phải... rất mềm.

 

“…”

 

Cô đang nghĩ cái gì vậy chứ!

 

Lâm Thanh Nhạc lập tức mở to mắt!

 

Đều là do Tưởng Thư Nghệ ngu ngốc, nói mấy chuyện linh tinh.

 

***

Lễ Giáng Sinh qua đi, bầu không khí ở trường cũng giảm nhiệt, bởi vì không lâu nữa là đến kỳ thi cuối kỳ.

 

Thời gian cấp bách, Lâm Thanh Nhạc cũng cố kiềm chế những suy nghĩ của chính mình, bắt đầu chuyên tâm ôn tập.

 

Sau khoảng thời gian này, ngoại trừ ngày đi học Tiếng Anh gặp Hứa Đinh Bạch thì thời gian khác mỗi ngày cô đều làm bạn với đống sách vở. Cuối cùng, sự cố gắng của cô cũng không uổng phí, sau khi thi xong, điểm Tiếng Anh của cô tăng lên rõ ràng, thứ bậc xen vào top mười, chễm chệ ở vị trí thứ mười.

 

Điều này khiến cô vô cùng vui vẻ, trước kia khả năng dịch và viết của cô chưa từng đạt điểm cao như vậy, nghĩ đến đây, cô cảm thấy gần đây mình học Tiếng Anh theo Hứa Đinh Bạch hoàn toàn có hiệu quả!

Loading...