Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 50

Cập nhật lúc: 2024-08-03 22:06:59
Lượt xem: 64

Bài đăng được đăng trên mạng kia có sức ảnh hưởng rất lớn, lúc nhóm người Lâm Thanh Nhạc đi vào phòng học, người ngồi bên trong vẫn như ngày đó, thoáng một cái tất cả đều nhìn sang đây.

 

Nhưng nhìn thấy bên cạnh Lâm Thanh Nhạc như thường lệ là Tưởng Thư Nghệ và Vu Đình Đình, thậm chí ngay cả Úc Gia Hữu cũng cười nói với cô, bọn họ có chút hoài nghi… Những điều đăng trên mạng chắc không phải sự thật? Nếu không thì vì sao Úc Gia Hữu không cách xa Lâm Thanh Nhạc.

 

Có thể nói Úc Gia Hữu ở trường là một nhân vật gương mẫu xuất sắc, mọi người đều thật lòng tin phục cậu ta. Cho nên rất nhiều ngày tiếp theo đều nhìn thấy bên cạnh Lâm Thanh Nhạc có nhóm người Úc Gia Hữu, những tin đồn nhảm cũng phai nhạt đi rất nhiều.

 

Hôm nay, trước đêm Giáng Sinh.

 

Sau khi chuông tan học vang lên, Tưởng Thư Nghệ và Vu Đình Đình rất gấp gáp kéo Lâm Thanh Nhạc đứng dậy rời đi: “Nhanh, nhanh lên, không có nhiều thời gian đâu, chúng ta đi chọn quà đi!”

 

Lâm Thanh Nhạc còn chưa viết xong đáp án cuối cùng đã bị kéo dậy: “Phải gấp như vậy sao?”

 

“Đương nhiên, đến chậm thì các món đồ có thể sẽ bị mua hết.”

 

"Được rồi…”

 

Tưởng Thư Nghệ hô lớn về phía cuối phòng học: “Úc Gia Hữu, muốn đi mua đồ không?”

 

Úc Gia Hữu ngồi ở hàng phía sau được gọi tên thì nâng con ngươi lên rồi nở nụ cười: “Mấy người con gái các cậu đi mua đồ, tớ đi theo để làm gì.”

 

“Con trai cũng cần mua quà mà.”

 

Vu Đình Đình vỗ vai cô ấy: “Chúng mình đi thôi, Úc Gia Hữu thì cần gì phải mua quà, cậu ấy chỉ có nhận quà thôi.”

 

Tưởng Thư Nghệ suy nghĩ: “Cũng đúng…Thế đi thôi.”

 

“Ừ.”

 

Ba cô gái nói xong thì đi ra khỏi lớp học, Úc Gia Hữu nhìn bóng dáng của bọn họ rồi nở nụ cười bất đắc dĩ.

 

“Anh.”

 

Đúng lúc này, Yên Đới Dung đi vào từ cửa sau.

 

“Bác đang đợi ở ngoài cổng, chúng ta đi thôi.”

 

“Được.”

 

Đêm nay trong nhà trưởng bối của bọn họ mở tiệc mừng thọ, Yên Đới Dung và Úc Gia Hữu đều phải xuất hiện trên bàn ăn.

 

Yên Đới Dung đến sớm hơn vài phút, cô ta đứng ở ngoài cửa lớp một lúc, mà trong lúc đó, cô ta thấy bên cạnh Lâm Thanh Nhạc còn có người, cũng thấy được Úc Gia Hữu nói chuyện với mấy cô ấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-50.html.]

“Anh, những chuyện về Lâm Thanh Nhạc của lớp anh ở trên mạng đó, anh biết đúng chứ?”

 

Lúc hai người xuống cầu thang, Yên Đới Dung hỏi.

 

Úc Gia Hữu: “Ừ, làm sao vậy?”

 

Yên Đới Dung nhìn cậu ta: “Biết mà anh còn ở gần với cậu ta như vậy!”

 

Úc Gia Hữu dừng lại, nhíu mày nói: “Em có ý gì?”

 

“Ý của em là, cậu ta là con gái của tội phạm g.i.ế.c người, hai ngày trước rất nhiều người bàn tán về cậu ta, còn nói lúc trước cậu ta cũng suýt g.i.ế.c người...”

 

“Em cảm thấy một đứa trẻ mười tuổi sẽ dám g.i.ế.c người sao?” Úc Gia Hữu không vui cắt ngang lời cô ta.

 

Yên Đới Dung thấy vẻ mặt Úc Gia Hữu không tốt, trong lòng mơ hồ có lửa giận: “Vậy thì sao chứ, cậu ta vẫn là con gái của tội phạm g.i.ế.c người.”

 

“Đới Dung, đều là chuyện đã xảy ra cách đây rất nhiều năm trước, sao em có thể biết đó là sự thật?” Úc Gia Hữu hắng giọng: “Anh rất hiểu Lâm Thanh Nhạc, cô ấy là người dịu dàng ít nói, sẽ không giống loại người trong miệng em nói. Hơn nữa, ba cô ấy là tội phạm g.i.ế.c người, nhưng cô ấy chỉ là một đứa trẻ thì cũng có thể làm được gì bây giờ!”

 

Yên Đới Dung thật sự không nghĩ được là Úc Gia Hữu sẽ nói như vậy: “Anh, tại sao anh lại bênh cậu ta?”

 

“Anh chỉ đang nói sự thật mà thôi.” Úc Gia Hữu nói tiếp: “Nhưng em với cô ấy không quen biết, em chĩa mũi nhọn vào cô ấy để làm gì?”

 

“Em chĩa mũi nhọn vào cậu ta?” Yên Đới Dung nhíu mày: “Sao em phải chĩa mũi nhọn vào cậu ta, em chính là biết phân biệt chuyện nào ra chuyện đó!”

 

“Anh thì không nhìn ra em biết phân biệt chuyện nào ra chuyện đó.” Úc Gia Hữu nói: “Là vì Hứa Đinh Bạch à?”

 

Yên Đới Dung ngẩn ra, sắc mặt lập tức lạnh lùng.

 

“Thật không thể hiểu nổi em, rõ ràng cảm thấy bản thân ở cạnh Hứa Đinh Bạch sẽ làm mình mất mặt, thế mà lại trộm đi tìm cậu ta. Em cảm thấy bản thân tình nguyện tự hạ thấp thân phận như vậy mà cậu ta thậm chí còn không biết cảm ơn, không để ý đến em, đúng không?” Úc Gia Hữu trầm giọng: “Hiện tại biết Lâm Thanh Nhạc có thể đến gần cậu ta, cho nên em mới không thích Lâm Thanh Nhạc, em chuyển từ hổ thẹn thành ghen ghét, như vậy có cảm thấy công bằng không?”

 

“Vậy còn anh?” Yên Đới Dung bị nói trúng chỗ đau, trừng mắt nhìn Úc Gia Hữu: “Lúc đó chẳng phải anh cũng thay đổi cảm xúc của mình hả! Chẳng lẽ ban đầu không phải vì Hứa Đinh Bạch nên anh mới chú ý đến Lâm Thanh Nhạc đó sao!”

 

Úc Gia Hữu ngẩn ra: “Anh không có.”

 

“Anh dám nói anh không phải bởi vì biết Lâm Thanh Nhạc và Hứa Đinh Bạch ở gần nhau, cho nên mới tò mò về cậu ta?” Yên Đới Dung cười lạnh: “Từ nhỏ anh đã bị người lớn so sánh với Hứa Đinh Bạch, nhưng khi đó anh đều không bằng người ta, cho nên những chuyện liên quan đến cậu ta, cho đến bây giờ anh vẫn rất để ý!”

 

“Em...”

 

“Anh, anh cũng đừng quá tò mò, lại còn đi thích người ta.”

 

Rốt cuộc hai người cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, đều hiểu rất rõ điểm yếu của nhau, muốn đối địch, một nhát thôi sẽ đổ m.á.u ngay lập tức.

 

Hồi nhỏ Úc Gia Hữu và Hứa Đinh Bạch không phải bạn cùng lớp, trong nhà cũng không quen biết với Hứa gia bằng nhà của Yên Đới Dung, nhưng cậu ta không xa lạ gì với Hứa Đinh Bạch, bởi vì nguyên nhân cùng tuổi nên cậu ta thường xuyên nghe thấy tên của Hứa Đinh Bạch.

Loading...