Lôi Kéo - Chương 26
Cập nhật lúc: 2024-07-20 22:50:40
Lượt xem: 91
Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy động tác nhai kỹ của Hứa Đinh Bạch, mắt cô lập tức sáng lên, cô nhanh chóng lấy thêm một miếng cho vào miệng anh.
“Thật ra thì cũng ổn đúng không? Ừm... cậu ăn thêm một miếng nữa đi.”
Hứa Đinh Bạch không nhìn thấy được, nhưng anh có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang chạm vào môi mình.
“Tôi không ăn, cậu muốn ăn thì tự mình ăn đi.”
Lâm Thanh Nhạc nói: “Nhưng mà cậu phải bổ sung chất dinh dưỡng chứ, cậu hơi gầy nên phải ăn nhiều hơn.”
Giọng điệu của cô như thể đang dỗ dành người khác vậy.
Hứa Đinh Bạch khẽ nhíu mày lại, nói: “Cậu xem tôi như một đứa trẻ sao?”
“Trẻ con còn dễ đút hơn cậu nữa...” Lâm Thanh Nhạc lẩm bẩm.
“Cậu nói gì?”
“Không có gì không có gì!” Lâm Thanh Nhạc vội vàng đặt cái đĩa có táo đã gọt sẵn vào trong tay anh, “Cho cậu đó, câu hãy tự ngoan ngoãn mà ăn đi, tớ đi làm bài tập đây!”
“...”
Ngoan ngoãn mà ăn... cô thực sự đã xem anh như một đứa trẻ.
Có rất nhiều bài thi vào cuối tuần, nên Lâm Thanh Nhạc vừa trở về chỗ ngồi liền liên tục làm bài.
Ngôi nhà nhỏ cho nên nếu như cửa phòng không đóng thì Hứa Đinh Bạch có thể cảm nhận được sự chuyển động của người trong phòng khách.
Âm thanh của đầu bút viết trên mặt giấy, âm thanh lác đác của tiếng lật trang sách, còn có âm thanh nho nhỏ tỏ vẻ khó chịu của cô khi cô không thể nghĩ ra câu trả lời nữa.
Anh cảm thấy thế giới của mình bởi vì không thể nhìn thấy nên âm thanh đã bị khuếch đại lên rất nhiều lần, khi ở bên ngoài, anh thường cảm thấy lo lắng và cáu kỉnh vì những âm thanh ồn ào xung quanh, vì vậy ngoại trừ việc đi học, anh hầu như không ra ngoài.
Khi ở trong nhà, thế giới của anh mới trở nên yên lặng, yên lặng đến mức tất cả mọi thứ dường như trở nên hoang vu, đến nỗi anh chỉ có thể cảm nhận được chính mình mà thôi.
Hứa Đinh Bạch đặt đĩa hoa quả trong tay xuống, khi nghe thấy âm thanh cái ghế cọ với mặt đất phát ra một âm thanh kỳ lạ do người ngồi bên ngoài chuyển động.
Anh nhíu mày lại và tự nhủ một lần nữa rằng cô có vẻ hơi ồn ào.
Anh không thể để cô ở lại đây, cũng như không thể... giữ cô ở lại.
——
Đến giờ ăn tối, Lâm Thanh Nhạc trở về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-26.html.]
Khi cô về đến nhà, Lâm Vũ Phân vừa hay đã làm xong hai món ăn và gọi cô đến ăn cơm.
“Các con sắp phải thi giữa kỳ rồi đúng không?” Lâm Vũ Phân hỏi.
“Vâng, vào tuần sau.”
“Ôn tập đến đâu rồi, có theo kịp bài không?”
Trước kia Lâm Vũ Phân chỉ học hết cấp một, cho nên tất cả những gì bà ấy có thể hỏi về việc học của cô là “có theo kịp bài không”, “nghe giảng có hiểu không” những câu hời hợt như vậy, Lâm Thanh Nhạc không thể nói với bà ấy rằng “có thể nghe hiểu và theo kịp bài nhưng đôi khi lại có chút khó khăn vì khi gặp đề thi thì lại không biết làm”.
“Con nghĩ là vẫn ổn.”
Lâm Vũ Phân đặt đũa xuống và sốt sắng nói: “Vậy thì hai ngày nay con vẫn phải nên cố gắng ôn tập, con phải cố thi lấy hạng nhất để cho những người xung quanh nhìn xem.”
“Mẹ, hạng nhất không có đơn giản như vậy đâu...”
“Vậy nên con mới phải cố gắng.” Lâm Vũ Phân nhẹ nhàng nói, “Những người này trước kia luôn xem chúng ta là trò cười, bây giờ thì đều là giả nhân giả nghĩa cả, không biết bọn họ đã nói cái gì ở sau lưng chúng ta... con nói xem hai mẹ con chúng ta đang sống rất tốt, còn ở nhà bọn họ lại có rất nhiều thứ lộn xộn, nhưng họ lại coi thường chúng ta về cái gì chứ? Thật là buồn cười.”
Lâm Thanh Nhạc ủ rũ múc một miếng cơm, cô cố gắng thuyết phục mẹ: “Mẹ à, chúng ta chỉ cần lo cho bản thân là được rồi, không cần quan tâm đến người khác đâu.”
“Nhưng mẹ muốn chứng minh rằng mẹ có thể nuôi dưỡng con rất tốt, không quan trọng chuyện ba con là người xấu xa như thế nào! Ông ấy sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến hai chúng ta!”
Nhắc đến người ba đó, Lâm Thanh Nhạc vẫn nhìn thấy vẻ oán giận trên khuôn mặt của mẹ mình, cô nghĩ, Lâm Vũ Phân sẽ trông như thế này suốt đời mỗi khi nhắc đến ông ấy.
Cô đã quen rồi và cũng không nghĩ rằng có điều gì không đúng nữa.
Bởi vì cô cũng vậy, chỉ cần nghĩ đến kẻ sát nhân mất nhân tính đó, cô cũng cảm thấy cồn cào trong lòng và tràn đầy oán hận.
**
Kỳ thi giữa kỳ là chia lớp thi, Lâm Thanh Nhạc và Tưởng Thư Nghệ không thi chung một phòng thi, vào ngày đầu tiên của kỳ thi, sau khi ăn sáng xong hai người liền chia ra tìm phòng thi của mình.
“Thanh Nhạc, cậu thi phòng nào vậy?” Khi đang đi lên lầu, cô bất ngờ gặp Úc Gia Hữu.
Lâm Thanh Nhạc dừng lại ở đầu cầu thang nói: “Tớ thi ở phòng 7.”
“Thật trùng hợp, tớ cũng vậy, vậy chúng ta cùng nhau đi.”
Úc Gia Hữu rất thân với Tưởng Thư Nghệ, còn Tưởng Thư Nghệ lại là người cô có thể nói chuyện tốt nhất trong lớp, cho nên theo thời gian, cô đã trở nên thân thiết với Úc Gia Hữu.
Cả hai cùng nhau đi lên, vừa đi vừa trò chuyện.
“Tối hôm qua tớ đã học thuộc lòng những bài thơ cổ, không biết thi sẽ ra đề nào nữa, nhưng dù sao thì tớ cũng không thích học thuộc những thứ này.” Úc Gia Hữu phiền não nói.
Lâm Thanh Nhạc nói: “Tớ cũng vậy... những môn như lịch sử chính trị cũng không được tốt cho lắm.”