Lôi Kéo - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-07-20 20:01:44
Lượt xem: 85
Động tác liền mạch lưu loát, khiến Lâm Thanh Nhạc đang buồn bã nhìn thấy vậy liền giống như một quả bóng bay bị vỡ, lập tức rớt xuống.
Anh đang làm cái gì vậy?
Hứa Đinh Bạch bước trở lại vào trong với vẻ mặt không cảm xúc, anh dường như quá lười để đôi co với cô: “Cậu thích ở đây làm bài thì cứ làm, đừng làm phiền tôi.”
Nói xong anh đi thẳng vào phòng.
Lâm Thanh Nhạc đưa mắt nhìn theo bóng lưng của anh, cô cảm thấy khó hiểu, sao anh lại có thể vứt cả mâm hoa quả đi chứ? Bọn họ... không phải có mối quan hệ rất tốt sao.
Nhưng Hứa Đinh Bạch hiển nhiên sẽ không nói cho cô biết lý do tại sao, khi cánh cửa phòng đã đóng chặt lại, cuối cùng Lâm Thanh Nhạc cũng muộn màng mà nhận ra được rằng vừa rồi mình đã gào rất to với anh.
Hai má của cô đang nóng dần lên, nhưng Lâm Thanh Nhạc nghĩ đi nghĩ lại cũng không thấy hối hận về điều đó. Cô nghĩ, có lẽ thỉnh thoảng mình cũng nên cứng rắn hơn, nếu người bị bệnh bướng bỉnh thì mình phải bướng bỉnh hơn một chút, như vậy anh mới có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Chẳng hạn như hôm nay cô đã nhất quyết ở nhà anh như cô mong muốn, vậy thì cô phải mạnh mẽ hơn một chút nữa mới được!
Lâm Thanh Nhạc âm thầm cổ vũ cho chính mình, sau đó mở đề thi ra và bắt đầu làm bài.
Hai tiếng sau, hai người một người thì ở phòng khách, còn người kia lại ở trong phòng. Rất yên lặng và yên tĩnh, không ai làm phiền ai.
Sau khi làm xong hai đề thi, Lâm Thanh Nhạc đứng dậy khởi động cổ tay và cổ của mình. Khi cô quay đầu lại nhìn, cửa phòng của Hứa Đinh Bạch vẫn đóng.
Anh đang làm gì trong phòng vậy, không ăn mà cũng không uống gì sao.
Lâm Thanh Nhạc nghĩ đến quả táo trong cặp sách của mình liền đứng dậy...
——
Vài phút sau, Lâm Thanh Nhạc đến trước cửa phòng anh và gõ cửa.
Cửa mở ra, Hứa Đinh Bạch đứng ở sau cánh cửa, một đôi mắt đẹp nhìn vào hư vô, anh nói thẳng: “Làm xong bài tập rồi thì về đi.”
“Ừm, nhưng tớ vẫn chưa làm xong.”
“...”
“Tớ muốn hỏi… cô gái vừa rồi đến nhà cậu tên là Yên Đới Dung phải không?” Cô hỏi.
Hứa Đinh Bạch nói: “Cậu biết sao?”
“Cậu ta rất nổi tiếng trong trường chúng tớ, bởi vì mọi người đều nói cậu ta trông rất đẹp.” Lâm Thanh Nhạc lẩm bẩm, “Quả thực trông rất đẹp, lại còn rất thơm...”
Câu nói cuối cùng của Lâm Thanh Nhạc chỉ là cô đang độc thoại một mình mà thôi, lúc nãy khi cô ta đi ngang qua, cô cảm thấy mùi nước hoa trên người cô ta rất thơm, có mùi thơm của sự sang chảnh, không hiểu tại sao lại cảm thấy người cũng đẹp lên hơn một chút.
Cô nghĩ, loại nước hoa đó chắc chắn là rất đắt tiền.
Lâm Thanh Nhạc nói rất nhỏ, nhưng thính giác của Hứa Đinh Bạch rất tốt, anh vẫn nghe thấy những gì cô nói.
Thơm?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-25.html.]
Anh không biết cái gì là thơm hay không thơm, nhưng khi nghe người trước mặt nhắc đến từ đó, trong tâm trí anh bỗng nhớ đến mùi hương trên mái tóc cô.
Mùi hương của hoa nhài, rất nhẹ nhàng.
“Đúng rồi, tại sao cậu lại vứt những thứ mà cậu ta đưa cho cậu vậy, quan hệ của hai người không phải rất tốt sao?”
Hứa Đinh Bạch bị giọng nói của cô kéo lại mạch suy nghĩ, lông mày của anh khẽ cau lại, tự trách mình tại sao lại đột nhiên nghĩ đến những điều đó.
“... Tốt sao? Ai nói cho cậu biết vậy.”
“Chỉ là nghe nói thôi, cho nên là, không tốt sao?”
Hứa Đinh Bạch không muốn nói về chủ đề này nên chỉ nói: “Không thân.”
“Ồ.”
Hừ… có chuyện gì vậy, sao lại cảm thấy vui vẻ thế này.
“Người không thân cho cậu hoa quả cậu đều vứt đi sao... vậy còn tớ thì sao?”
“Cái gì?”
Lâm Thanh Nhạc đột nhiên có chút bất an khi nói điều này, nhưng cô nghĩ lại những gì mình đã nghĩ trước đó: phải cứng rắn hơn khi đối mặt với những “bệnh nhân” vừa không ngoan vừa bướng bỉnh. Vì vậy, cô đã hạ quyết tâm và dứt khoát nói: “Hứa Đinh Bạch, cậu mở miệng ra.”
Hứa Đinh Bạch không biết cô đang suy nghĩ cái gì, nên anh không chịu hợp tác: “Cậu lại muốn làm gì nữa... ưm!”
Miệng anh đột nhiên đã bị nhét vào một thứ gì đó!
Hứa Đinh Bạch bỗng giật mình, ngay khi anh muốn nôn ra, thì đã có một cánh tay giơ ra và che lấy miệng anh lại.
“Không được nôn, không được vứt! Chúng, chúng ta là bạn bè là người quen, hoa quả mà tớ mang đến cậu có thể ăn được!”
Lòng bàn tay dán chặt trên môi anh, chặt đến nỗi không thể tách ra.
Cô đột nhiên hành động như vậy với một người mù, khiến anh hoàn toàn không thể né tránh được.
Mà chỉ có thể bối rối mà suy nghĩ dưới lòng bàn tay ấm áp của cô, bàn tay của cô vừa nhỏ bé vừa mềm mại như vậy, nhưng sao sức mạnh lại lớn đến thế.
“Có ngọt không?” Lâm Thanh Nhạc hơi buông ra, tim cô đập thình thịch vì hành động táo bạo của mình.
Hứa Đinh Bạch lập tức lùi lại một bước, hơi thở của anh có chút không ổn định, cũng không biết là do tức giận hay là do hoảng sợ: “Không ngọt!”
“Không ngọt sao... tớ đặc biệt đem từ nhà tớ tới đây cho cậu đó.”
Giọng của cô gái nghe có vẻ hơi trầm, xem ra cô có vẻ rất buồn.
Hứa Đinh Bạch nắm chặt nắm đấm, dường như anh vô cùng tức giận, nhưng hàm răng của anh lại giống như bị ma xui quỷ khiến vậy, anh cắn chặt lại mà không thể kiềm chế được.
Nước táo b.ắ.n tung tóe khắp miệng——
Thật ra có ngọt, nói đúng hơn là rất ngọt.