Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 23

Cập nhật lúc: 2024-07-19 18:56:42
Lượt xem: 89

Lâm Thanh Nhạc quay trở lại trường học, sau ba tiết tự học buổi tối, bụng cô đã đói đến nỗi có chút đau.

 

“Bài kiểm tra hóa học hôm nay khó quá, vậy mà cậu lại nộp bài trước, cậu làm được hết sao?!” Trên đường về nhà, Tưởng Thư Nghệ nhìn cô với vẻ mặt suy sụp.

 

Lâm Thanh Nhạc lắc đầu nói: “Có một vài câu thật sự rất khó, nên tớ không làm.”

 

“Nhưng mà cậu lại nộp bài sớm hơn tận nửa tiếng mà.”

 

“Tớ nghĩ dù sao cũng không thể nghĩ ra, nên đã dứt khoát không làm nữa.”

 

“Cậu chất đó...”

 

Tưởng Thư Nghệ vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã đi ngang qua phố ăn vặt trên con đường về nhà.

 

Tưởng Thư Nghệ, người đã giảm cân trong một khoảng thời gian dài, bây giờ có chút không nhịn được nói, “Thanh Nhạc, hay là chúng ta ăn khuya rồi hãy về nhà đi.”

 

Tiền tiêu vặt của Lâm Thanh Nhạc có hạn và tiền ăn hàng ngày của cô đều được phân chia cố định, tiền tiêu vặt của cô ngày hôm nay đã dùng để đi taxi và mua bữa ăn tối cho Hứa Đinh Bạch rồi.

 

“Tớ sẽ không ăn bữa khuya đâu, tớ sợ ăn no quá… sẽ rất khó ngủ.” Mùi thơm của những quầy hàng trên phố ăn vặt hấp dẫn đến mức quá đáng, khiến Lâm Thanh Nhạc phải nhẹ nhàng ôm lấy bụng và nhanh chóng bước đi.

 

“Này này, vậy cậu đợi tớ một chút, tớ muốn mua kem.”

 

Lâm Thanh Nhạc "Ừ", sau đó lại lặng lẽ đi về phía trước vài bước để tránh xa mùi thơm của thịt.

 

Tưởng Thư Nghệ mua xong liền trở lại ngay sau đó, trên tay cô ấy còn cầm hai cây kem màu: “Nào, chọn một cây đi, việt quất hay là vani.”

 

“Muộn như vậy rồi mà cậu còn ăn kem à?”

 

“Người trẻ tuổi thì ngay cả buổi tối cũng có thể ăn nước đá, cậu chọn một cây đi.”

 

“Không cần đâu... cảm ơn cậu.”

 

“Ôi trời, cậu cứ khách sáo như vậy làm gì chứ, dù sao tớ cũng mua rồi, cậu chọn đi mà.”

 

Lâm Thanh Nhạc mím môi lại, đành phải chỉ vào cây kem có màu trắng ngà.

 

Tưởng Thư Nghệ nhướng mày nói: “Tớ biết ngay là cậu sẽ chọn hương vani mà, có vẻ như cậu rất thích hương vani thì phải, ăn cái gì cũng chọn hương này hết.”

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn xuống và cắn nhẹ một miếng kem, vị vani béo ngậy tan chảy trên đầu lưỡi của cô, khiến cô nhớ đến cậu bé chỉ ăn hương vani lúc còn nhỏ, cũng nhớ rằng lúc đó, cái gì anh cũng chọn hương vani cả.

 

Khóe môi cô nhếch lên thành một vòng cung nhỏ, thật ra cô cũng không biết tại sao mình lại bị anh lôi kéo như vậy, lại còn ảnh hưởng đến bản thân lâu như vậy.

 

“Hương vani rất ngon, nên tớ thích lắm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-23.html.]

“Hừm... thật sao, vậy thì lần sau tớ sẽ thử hương vani này của cậu.”

 

——

Ngày hôm sau, Lâm Thanh Nhạc vẫn lén đến gặp Hứa Đinh Bạch nhân thời gian được nghỉ ngơi vào buổi tối.

 

Nhưng chiều nay cô không thể nộp bài trước như buổi kiểm tra ngày hôm qua, nên hôm nay cô không có nhiều thời gian.

 

Vì thời gian nghỉ ngơi rất ngắn ngủi, nên cô chỉ có thể vội vàng mua cơm rồi đến mở cửa nhà anh, nhưng mà, hôm nay cô lại không tìm chìa khóa nhà anh ở chỗ cất giấu đó nữa.

 

Mà cô chỉ đứng ở cửa gọi anh vài câu, sau khi đợi anh chầm chậm ra mở cửa, cô chỉ có thể nói với anh là cô đã đặt cơm ở trước cửa, sau đó chạy một mạch về lại trường học.

 

Sau đó thì cô không biết Hứa Đinh Bạch có ra ngoài lấy cơm ăn không, mà cô chỉ biết rằng chìa khóa đã bị cất đi mất rồi, trong lòng cô có chút buồn bã.

 

Sự buồn bã này đã ở trong lòng cô khá lâu, cho đến khi vào ngày chủ nhật hôm đó, sau khi ăn xong bữa trưa cô liền đeo cặp sách vào và chuẩn bị đi gặp Hứa Đinh Bạch, cô muốn hỏi anh “có thể đặt lại chìa khóa vào chỗ cũ không”, một mình anh ở nhà thì thật không an toàn, cho dù không phải là cô, thì cũng cần được bà Khương hay những người khác quan tâm bất cứ lúc nào.

 

“Mẹ, con đến thư viện đây.”

 

Nhà cô cách âm không được tốt, gần đó lại có nhiều người chơi mạt chược nên rất ồn ào, cho nên Lâm Vũ Phân đã đồng ý chuyện để cô đến thư viện học bài vào cuối tuần.

 

“Mang theo một quả táo đi, đói rồi thì ăn.”

 

“Vâng ạ.”

 

Lâm Vũ Phân lấy quả táo ra và bỏ vào cặp sách của cô.

 

Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn những quả táo to khác trên bàn, cô đột nhiên nói: “Cho con thêm một quả nữa đi.”

 

Lâm Vũ Phân có chút bất ngờ nhìn cô hỏi, “Con ăn hết không?”

 

Lâm Thanh Nhạc không biết nói dối, cô đưa mắt nhìn xuống để che bớt đi ánh sáng trong mắt: “Hết... gần đây con dễ bị đói lắm.”

 

“Được, vậy mẹ sẽ cho con.”

 

Cặp sách của cô lại nặng thêm một chút.

 

Từ nhà cô đi bộ đến nhà của Hứa Đinh Bạch cũng không quá xa, nếu đi nhanh thì chỉ mất hai mươi phút là có thể đến đó.

 

Sau khi Lâm Thanh Nhạc chào chú Mễ Tuyến ở lối vào con hẻm, cô liền đi thẳng đến nhà Hứa Đinh Bạch. Khi đến tòa nhà của nơi anh ở, cô vẫn đang nghĩ rằng mình có thể sẽ phải gõ cửa cả ngày nếu như lát nữa không có chìa khóa vào nhà...

 

Nhưng không ngờ được rằng cô còn chưa kịp gõ cửa thì đã đụng phải một cô gái đang đứng trước cửa nhà Hứa Đinh Bạch.

 

Cô gái đó mặc một chiếc đầm trắng, tóc dài phủ lấy đôi vai, lại có đôi mắt to và sống mũi cao, là kiểu người mà Tưởng Thư Nghệ khi nhìn thấy chắc chắn sẽ nói cô ta là nữ thần.

 

Lâm Thanh Nhạc sững sờ trong chốc lát, cô đứng im và không bước về phía trước nữa.

Loading...