Lôi Kéo - Chương 188
Cập nhật lúc: 2024-08-31 10:30:59
Lượt xem: 24
Lâm Thanh Nhạc sững sờ: “Chú à, xe chú lùi xuống, không phải cháu đụng chú.”
Ông chú kìa trừng mắt: “Nói gì hả, tôi dừng rất đàng hoàng, rõ ràng là cô đụng lên!”
Vu Đình Đình ngồi không yên, tức giận nói: “Này sao người như ông lại trợn mắt mà nói dối vậy! Ba chúng tôi đều thấy rồi, là xe của ông lùi xuống!”
Ông chú: “Nói bậy! Kỹ thuật này của tôi, cô nói đùa gì vậy!”
Lâm Thanh Nhạc nhìn Đổng Hiểu Nghê, trấn an nói: “Không sao, xem máy ghi hình hành trình xe là biết.”
Đổng Hiểu Nghê ngẩn ngơ, ho nhẹ một tiếng, kéo Lâm Thanh Nhạc qua nhỏ giọng nói: “Tớ quên nói với cậu, máy ghi hình hành trình của chiếc xe này của căn cứ đã hư hai ngày trước rồi…”
“Cái gì?”
Đổng Hiểu Nghê nhìn ông chú sắc mặt xấu xa kia ngoài cửa sổ: “Chắc ở gần đây phải có giám sát nhỉ…”
Lâm Thanh Nhạc nhìn đồng hồ, điều động giám sát vậy cũng tốn thời gian, hôm nay là ngày đặc biệt, bọn họ phải đến đúng giờ.
Lâm Thanh Nhạc nhìn về phía người ngoài cửa sổ: “Chú, tụi cháu thật sự không đụng chú, cháu…”
“Cô đây là ý gì hả! Một nữ tài xế như cô! Kỹ thuật lái xe nhất định không tốt, rõ ràng là cô đã đụng tôi!”
Lâm Thanh Nhạc vốn còn muốn điềm đạm thương lượng một chút với ông ta, nhưng thái độ của người này rõ ràng không thể thương lượng đàng hoàng.
Lâm Thanh Nhạc: “Nữ tài xế thì thế nào? Ai nói với chú là nữ tài xế lái xe thì nhất định không ổn? Rõ ràng là bản thân chú trượt xuống sao còn không biết xấu hổ còn trách cháu?”
“Này, cô gái nhỏ cô, đụng xe của tôi mà không thừa nhận à, không muốn đền phải không?”
Cơn tức của Lâm Thanh Nhạc dần dần dâng lên: “Tôi không sai thì tôi đền cái gì… Được rồi đó, ông cũng không cần nói nhiều, chúng ta trực tiếp báo cảnh sát, báo cảnh sát được chưa”
“Tôi sợ cô à!”
“Ồ, vậy đợi cảnh sát đến đi.”
Mặt Lâm Thanh Nhạc bình tĩnh báo cảnh sát, sau khi báo xong quay đầu nhìn về phía Đổng Hiểu Nghê ngồi phía sau: “Hiểu Nghê, chuyện này tớ ở lại xử lý, cậu với Vu Đình Đình gọi xe qua trước, chỗ đã đặt trước xong rồi, không thể đến trễ.”
Lâm Thanh Nhạc nhấn mạnh bốn chữ “Không thể đến trễ”, Đổng Hiểu Nghê lập tức hiểu: “Vậy cậu ổn không?”
Lâm Thanh Nhạc: “Yên tâm, chuyện này tớ có thể giải quyết, các cậu mau đi đi.”
Đổng Hiểu Nghê: “Được thôi… Vậy Đình Đình, chúng ta đi trước.”
“Hả? Không cần đâu, bằng không tớ ở lại! Hai người các cậu đi, không phải nhà hàng là Thanh Nhạc đặt sao, cậu ấy đi tốt hơn…”
Đổng Hiểu Nghê: “Đâu cần để ý cái này, đi đi đi, mau lên, chúng ta ngồi cùng bàn mà, có người không đến trễ là được.”
Đổng Hiểu Nghê xuống xe, cũng kéo Vu Đình Đình xuống.
Vu Đình Đình víu chỗ ngồi: “Không thì, không thì thế này! Chúng ta đền tiền, đền chút cho ông ta cho xong, như vậy chúng ta vẫn có thể cùng đi.”
Lâm Thanh Nhạc: “Cảnh sát cũng báo rồi, chúng ta phải để người ở đây đợi, vả lại chúng ta cũng không làm gì sai, đền tiền gì cho ông ta… Được rồi được rồi, các cậu mau đi đi, tớ sẽ chạy qua nhanh.”
Vu Đình Đình: “Nhưng Thanh Nhạc...”
Đổng Hiểu Nghê: “Ai da, mau đi thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-188.html.]
Sau khi cảnh sát đến, vừa di dời xe vừa hòa giải.
Cuối cùng xử lý xong chuyện và đi ra từ đồn công an, trời đã hoàn toàn tối rồi.
Lâm Thanh Nhạc nhìn đồng hồ, đoán chừng bọn họ cũng đã đến bên đó rồi, hơn nữa giờ này, có thể cũng đã cầu hôn xong rồi.
Lâm Thanh Nhạc thở dài, chuẩn bị gọi điện thoại cho Đổng Hiểu Nghê hỏi tình hình, nhưng điện thoại còn chưa chuyển tiếp đi, điện thoại của Hứa Đinh Bạch đã đến trước.
“Em ở đâu?”
Lâm Thanh Nhạc: “Em, ờ thì… Em ở đồn công an đường Giang Loan.”
“Được, đợi anh, anh sẽ đến ngay.”
“Hả?”
“Anh đang trên đường này.”
“…”
Hứa Đinh Bạch đúng là ở gần đây, cô đứng ở cổng năm phút đã thấy xe của anh quẹo vào.
“Không sao chứ?”
“Không sao…”
“Vậy lên xe.”
“Xe của căn cứ còn ở đây.”
“Không sao, anh sẽ xử lý sau.”
“Ồ.” Lâm Thanh Nhạc kéo cửa chỗ ghế phụ và ngồi vào: “Sao anh ở đây?”
“Đổng Hiểu Nghê gọi điện thoại nói với anh xe của tụi em xảy ra sự cố rồi, anh qua xem.”
“Ra là vậy…”
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Xe của một ông chú lùi xuống, đụng vào bọn em còn bảo đền tiền. Em còn khó hiểu đây, sao ông ta tự tin như vậy, hóa ra là biết ở đó không có giám sát.”
“Vậy sau cùng giải quyết thế nào?”
“Sau đó phát hiện phía trên cửa một siêu thị nhỏ có giám sát, đúng lúc quay được, lúc lấy ra xem thì ông ta không lên tiếng. Dù sao bây giờ cũng giải quyết ổn rồi, nhưng…” Lâm Thanh Nhạc phiền não nói: “Có thể phải bỏ lỡ cầu hôn rồi.”
Hứa Đinh Bạch: “Bây giờ anh đưa em qua.”
“Cũng được.” Lâm Thanh Nhạc nói: “Không kịp cầu hôn cũng có thể bắt kịp ăn cơm mà.”
“Ừ.”
Sau nửa tiếng, hai người đến địa điểm Hoàng Thành Húc nói.
Sân cầu hôn được dựng ở tầng thượng của một nhà hàng ngoài trời, trước đó Lâm Thanh Nhạc thật sự nghe người ta nói đến nhà hàng này, rất nổi tiếng, nhưng tính tiền theo đầu người cũng vô cùng khoa trương. Nhớ đến lần này Hoàng Thành Húc thật sự đã bỏ rất nhiều tiền, vậy mà lại bao hết toàn bộ nhà hàng này.