Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 180

Cập nhật lúc: 2024-08-29 10:20:00
Lượt xem: 44

“Hai người là nhân vật trong chuyện chó dẫn đường của Aurora đúng không, chị là cô gái trên hot search kia sao!” Cô bé đó nhìn thấy cô chào lại mình, lắp bắp hỏi.

 

Lâm Thanh Nhạc có chút không muốn trả lời, nhưng vẫn gật đầu: “Xin chào.”

 

“Em chào chị!” Hai cô bé chầm chậm đi tới, “Bọn em đều xem tin tức, em và bạn em muốn quyên góp cho cơ sở, còn định nghỉ hè sẽ tới cơ sở l.à.m t.ì.n.h nguyện viên!”

 

“Thật sao, vậy cảm ơn hai em nhé.”

 

“Không có gì, bọn em muốn giúp đỡ, bởi vì bọn em cũng thích chó.” Cô bé đó nhìn Hứa Đinh Bạch, vốn dĩ cũng muốn nói gì đó với anh, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của anh, đối với vẻ tươi cười lúc nãy giống như hai người khác vật, đột nhiên lại không biết nói gì. Thế nên cô bé lại nói với Lâm Thanh Nhạc, “Hai anh chị mới thật sự là người giúp đỡ người mù và người cần dẫn đường...”

 

“Chỉ cần có lòng là được.”

 

“Ừm… cũng đúng!”

 

...

 

Lâm Thanh Nhạc không nghĩ tới siêu thị lại gặp những người biết bọn họ, quả nhiên, hot search thật có ích mà.

 

“Em cười cái gì thế.” Hứa Đinh Bạch nhìn người bên cạnh, hỏi.

 

Lâm Thanh Nhạc: “Em cảm thấy rất vui mừng, bây giờ có rất nhiều người quan tâm đến việc mà Hiểu Nghê và chúng ta đang làm.”

 

Tiếng Hứa Đinh Bạch vang trên đầu cô: “Ừm.”

 

“Được rồi, mua cũng không ít rồi, về thôi.”

 

“Được.”

 

Hai người đến quầy thanh toán, trùng hợp là, đứng xếp hàng sau bọn họ chính là nữ sinh mới gặp ban nãy, Lâm Thanh Nhạc giơ tay vẫy chào hai người.

 

Hai cô bé cũng mỉm cười chào lại cô.

 

“Còn thiếu.” Lâm Thanh Nhạc vừa hạ tay xuống, đột nhiên nghe thấy Hứa Đinh Bạch nói.

 

Lâm Thanh Nhạc quay đầu nhìn anh: “Cái gì?”

 

Hứa Đinh Bạch lấy hai hộp trên kệ bên cạnh quầy thanh toán: “Còn thiếu cái này?”

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy thứ anh cầm trên tay, đợi đến khi nhìn kỹ, khuôn mặt đều đỏ lên.

 

Mà hai cô bé nghe thấy anh nói cũng quay lại nhìn, nhìn thấy thứ anh cầm trong tay, cả hai đều sững sờ, sau đó lập tức giả vờ như không nhìn thấy gì, đều quay mặt đi chỗ khác!

 

Đúng là không thể tin vào vẻ bề ngoài mà!

 

Lâm Thanh Nhạc nghe thấy tiếng hai cô bé cười sau lưng mình, xấu hổ cúi đầu, từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ: “Không cần...”

 

Hứa Đinh Bạch lạnh nhạt nói: “Không thể không cần.”

 

Lâm Thanh Nhạc nắm lấy vạt áo của anh cầu xin.

 

Đừng cầm nó nữa!

 

Nhưng Hứa Đinh Bạch không hiểu, chỉ thấy cô ngại ngùng, anh khẽ nhếch khóe môi, để hết vào trong xe đựng hàng: “Đều cần hết.”

 

“...”

 

Lâm Thanh Nhạc xấu hổ không dám quay đầu nhìn hai cô bé, sau khi thanh toán xong cô liền xoay người rời đi.

 

“Em đi nhanh thế.” Hứa Đinh Bạch xách đồ đi theo sau.

 

Lâm Thanh Nhạc phớt lờ anh.

 

Đợi đến bãi đậu xe, cô mới quay đầu nói: “Vừa rồi anh làm gì vậy, người ta vẫn còn ở phía sau, anh đã cầm cái thứ...”

 

“Ai?”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Chính là hai cô bé vừa nãy nói chuyện với chúng ta!”

 

“À, vậy sao.”

 

“Thật xin lỗi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-180.html.]

Hứa Đinh Bạch nghĩ một lát: “Anh thấy hai cô bé đó cũng không còn nhỏ nữa, có thể hiểu mà.”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Đây không phải trọng điểm...”

 

Hứa Đinh Bạch khẽ cười: “Vậy trọng điểm là, chúng ta đến chủ yếu là để mua thứ này, không thể bởi vì người khác nhìn mà không mua nữa.”

 

“...”

 

Sau khi về nhà, Lâm Thanh Nhạc đổ hết đồ ăn vặt trong túi ra, mà trong đống đồ ăn lại xuất hiện hai hộp đặc biệt. Cô lặng lẽ lấy nó ra để sang một bên.

 

Sau khi Hứa Đinh Bạch về nhà liền vào phòng, Lâm Thanh Nhạc đã sắp xếp xong đồ ăn, lại nhìn thấy hai hộp đó, tranh thủ lúc Hứa Đinh Bạch không ở đây, cô cầm lên xem thử.

 

“Khả năng kéo dài… siêu mỏng...” Lâm Thanh Nhạc kinh ngạc lẩm bẩm, “Loại này còn đặc biệt như vậy sao?”

 

“Anh cũng không biết, đợi thử sẽ biết.”

 

Đột nhiên truyền tới giọng Hứa Đinh Bạch, Lâm Thanh Nhạc giật mình đặt xuống, “Sao anh đi không phát ra tiếng gì vậy!”

 

“Do em chăm chú quá đấy.” Hứa Đinh Bạch bước lên phía trước, cầm hai hộp lên, “Đi thôi.”

 

“... Làm gì.”

 

Hứa Đinh Bạch nghiêng người, chậm rãi nhìn cô: “Nước tắm đã chuẩn bị xong, có thể ngâm mình rồi.”

 

Lâm Thanh Nhạc sững người: “Em trước...”

 

Hứa Đinh Bạch nhướng mày, nắm lấy tay cô kéo đi: “Lúc trước em hứa với anh thế nào, cách để cảm ơn chính là: ngâm, cùng, nhau.”

 

“...”

 

Cô không tin chỉ đơn giản là ngâm cùng nhau!

 

Nhưng cô không phải đối thủ của Hứa Đinh Bạch, anh hai ba chiêu đã đưa cô vào trong phòng tắm.

 

Nước trong bồn tắm vẫn đang chảy.

 

Thực ra, Lâm Thanh Nhạc nhìn chằm chằm vào bồn tắm rất lâu, lúc trước cô cũng muốn ngâm thử, nhưng mỗi lần cô nói muốn đi tắm, anh đều nói ngâm cùng nhau đi.

 

Bồn tắm rất lớn, nhưng hai người thì vẫn có chút chật chội! Hơn nữa, ánh đèn sáng như vậy… Lâm Thanh Nhạc nghĩ tới điều đó có chút ngại ngùng, cho nên mỗi lần đều nói là không ngâm.

 

Không nghĩ tới, anh luôn nhớ việc này, lại còn dùng làm quà trả ơn...

 

“Cần anh giúp em cởi quần áo không?” Hứa Đinh Bạch âm trầm nhìn cô, trong mắt anh có dục vọng, khiến cô sợ hãi.

 

Lâm Thanh Nhạc biết mình không thể trốn thoát, cúi đầu “nhận mệnh”, nói: “Em tự cởi.”

 

“Được, vậy em tự làm đi.”

 

Nói xong anh cũng không làm gì, đứng nhìn cô cởi từng cái một.

 

Mặc dù đây cũng không phải lần đầu của hai người, nhưng da mặt của Lâm Thanh Nhạc rất mỏng, cởi đồ dưới cái nhìn trực tiếp của anh, lỗ tai cô đỏ bừng.

 

Nước nóng trong bồn bắt đầu bốc khói, không khí như bị một lớp màn che phủ, Hứa Đinh Bạch nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần của cô, cũng thấy cô nửa kín nửa hở, thật làm cho lòng anh phập phồng mãnh liệt.

 

“Sao anh còn chưa cởi...” Khi Lâm Thanh Nhạc vươn tay đến thắt lưng để cởi nốt thứ che đậy cuối cùng, phát hiện ra anh vẫn đang mặc áo sơ mi và quần âu, hoàn toàn không có ý định cởi ra.

 

“Cần em giúp anh không?” Cô ngước lên nhìn, bắt chước cách nói chuyện của anh.

 

Khói trở nên dày hơn, đôi mắt cô ngấn nước, đôi môi hồng nhạt khẽ hé mở

 

Hứa Đinh Bạch khẽ nhíu mày, đôi mắt cụp xuống.

 

“Ừm, em đến đây.”

 

Lâm Thanh Nhạc không tiếp tục cởi đồ mình nữa, cô gật đầu, đưa tay cởi từng cúc áo sơ mi, một cái, hai cái… vừa đến cúc áo thứ ba, cô bất ngờ bị anh bế bổng bước thẳng vào bồn tắm lớn.

 

Cô ngạc nhiên nhìn anh: “Quần áo của anh...”

 

Lâm Thanh Nhạc chưa nói xong, đã bị thả vào trong nước. Áo sơ mi của anh ướt sũng, nước ngập lên cổ, những nụ hôn của anh không kiềm chế được phủ xuống...

 

Nước trong bồn dâng cao, không ngừng tràn ra sàn nhà tắm.

 

Trên đất ngập nước, tuy nhiên, đêm còn dài, tất cả chỉ mới bắt đầu…

Loading...