Lôi Kéo - Chương 170
Cập nhật lúc: 2024-08-27 20:22:45
Lượt xem: 32
Bữa sáng của công ty rất ngon, lần nào cô cũng phải chọn rất lâu mới được, lấy nhiều quá thì lại sợ mình không ăn hết. Như bây giờ rất tốt, có thể ăn một chút cho đỡ thèm.
Sau bữa sáng, Lâm Thanh Nhạc đã ăn được những món mình thích, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Mà Hứa Đinh Bạch sau khi thấy cô không còn ăn cơm nếp nữa, liền mang đĩa vừa nãy cô chưa ăn hết sang rồi tiếp tục ăn.
“Hạ Đàm có việc cần tìm, anh đến phòng làm việc trước nhé.” Sau khi ăn xong, Hứa Đinh Bạch nói.
Lâm Thanh Nhạc: "Được được, vậy anh đi trước đi."
“Được.” Hứa Đinh Bạch đứng dậy, tay cũng tự nhiên duỗi đến véo má cô, không chút che giấu nào, nói: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi.”
"Không được đâu, em có việc bận rồi."
Hứa Đinh Bạch hơi nhướng mày, hỏi tiếp: "Vậy buổi tối nhé?"
"Ừ… Được."
“Lúc đó anh đến đón em.” Hứa Đinh Bạch mỉm cười rồi rời đi.
Lâm Thanh Nhạc uống sạch ngụm sữa đậu nành cuối cùng, nhìn hai người đối diện nói: "Ăn xong rồi sao? Đi chứ?"
Hứa Đinh Bạch không có ở đây, Quý Siêu Siêu và Tiền Tiểu Tĩnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiền Tiểu Tĩnh: "Chao ôi hù c.h.ế.t tôi hù c.h.ế.t tôi rồi, đây là lần đầu tiên tôi cùng ăn với lãnh đạo đấy!"
"Tôi cũng rất choáng váng đây..." Hai mắt Quý Siêu Siêu sáng rực lên, nói: "Nhưng mà Thanh Nhạc này, thật đúng là sống lâu mới thấy! Hóa ra chuyện yêu đương lại là như thế này!"
"Thế nào..."
Quý Siêu Siêu: "Ôi ôi ôi vô cùng ấm áp, hơn nữa nụ cười vừa rồi thật sự dịu dàng mà!"
Tiền Tiểu Tĩnh: "Đúng vậy, hoàn toàn khác so với khi đụng phải trên đường. Thanh Nhạc, vẫn là cô trâu bò."
Quý Siêu Siêu: "Ai da, không biết khi nào thì chân mệnh thiên tử của tôi mới xuất hiện nhỉ.”
Tiền Tiểu Tĩnh: "Bớt mơ mộng đi, muốn như vậy thì phải được vun đắp từ nhỏ, giống như Thanh Nhạc của chúng ta vậy."
Lâm Thanh Nhạc nghẹn lại, vun đắp gì chứ ...
Khi còn nhỏ anh cũng không phải hoàn toàn giống vậy đâu.
Hung dữ muốn chết.
Quý Siêu Siêu: "Nhưng người như Hứa tổng nếu có được chắc cũng rất khó giữ lắm, xung quanh anh ấy từ khi còn nhỏ cho đến lớn nhất định toàn những người xuất sắc thôi, loại tôm tép như tôi không thể nào làm anh ấy chú ý đến được đâu!"
Tiền Tiểu Tĩnh: "Đúng vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-170.html.]
Nghe hai người bọn họ vui vẻ nói chuyện, Lâm Thanh Nhạc cũng nhớ đến Hứa Đinh Bạch ngày trước.
Chắc các cô ấy sẽ không nghĩ đến, khi đó ở bên cạnh Hứa Đinh Bạch thật ra lại không có một bóng người nào cả...
Cũng không đúng, nghiêm túc mà nói thì vẫn có một người, chẳng hạn như cô gái tên Yên Đới Dung kia.
Chuyện trước đây liên quan đến Yên Đới Dung này cũng rất lâu rồi. Mặc dù thỉnh thoảng Lâm Thanh Nhạc cũng sẽ nhớ đến cô ta, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể gặp lại cả.
Cho nên, ngày hôm sau, đột nhiên tình cờ gặp phải Yên Đới Dung trong công ty làm cô hết sức kinh ngạc.
Ngày hôm đó, Lâm Thanh Nhạc đến nghỉ giờ giải lao buổi trưa ở khu pha cà phê, lúc cô đang đi về phía cửa sổ thì nhìn thấy Yên Đới Dung đang đứng ở đó.
Giống như Úc Gia Hữu vậy, cô cũng không phải là người dễ quên dáng vẻ của người khác. Cho nên lúc vừa nhìn thấy cô ta, Lâm Thanh Nhạc liền nhớ ra.
Một người đứng một người ngồi, cả hai đột nhiên chạm mặt nhau, nhất thời cũng không biết nói gì.
“Lâm Thanh Nhạc.” Cuối cùng, Yên Đới Dung là người lên tiếng trước, cô ta nhìn thấy cô ở đây không có nhiều ngạc nhiên lắm.
Lâm Thanh Nhạc: "Thật là trùng hợp, sao cô lại ở chỗ này?"
Yên Đới Dung nói: "Đúng thật là trùng hợp, tuy nhiên tôi cũng biết cô đang làm việc ở công ty này. Hôm nay tôi tới để đại diện cho công ty bàn về chuyện hợp tác. Đồng nghiệp của tôi vẫn đang ở trên lầu, tôi đợi anh ấy ở đây."
Lâm Thanh Nhạc: "Vậy, sao cô biết tôi đang trong công ty này?"
"Có gì lạ đâu, tôi cũng biết Hứa Đinh Bạch ở đây mà." Yên Đới Dung nhấp một ngụm cà phê, ra hiệu cho cô ngồi chỗ đối diện, nói: "Ngồi một lát chứ?"
Lâm Thanh Nhạc không từ chối, ngồi xuống trước mặt cô ta.
"Cô đang làm trong công ty nào?"
Yên Đới Dung đưa danh thiếp cho cô, Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn, cô biết công ty này, một công ty mới trong ngành vật liệu. Nhưng điều mà cô không ngờ là Yên Đới Dung lại tự mình đến một công ty khác thay vì ở lại công ty gia đình mình.
Yên Đới Dung: "Hứa Đinh Bạch đâu, hôm nay không có ở đây?"
Lâm Thanh Nhạc nhìn cô ta, đáp: "Chắc ở trong phòng làm việc."
“Ồ.” Yên Đới Dung gật đầu, nói: “Cái đó, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, cô đừng tưởng tôi có ý gì với anh ấy đấy.”
Lâm Thanh Nhạc hơi sửng sốt, cười cười: "Tôi không nghĩ như vậy đâu."
Yên Đới Dung cũng cười theo, nói: "Nhưng nếu cô nghĩ vậy cũng không có gì lạ, dù sao hình như trước đây tôi cũng từng phát điên với cô rồi. À mà không đúng... xem ra vẫn không thể sánh bằng cô, tôi cũng không thể giống cô, ngu ngốc chờ đợi nhiều năm như vậy được."
Lâm Thanh Nhạc nhấp một ngụm cà phê: "Chuyện này cũng không có gì hay để so sánh… Tuy chờ nhiều năm như vậy, nhưng cũng rất đáng mà, phải không?"
Vẻ mặt Yên Đới Dung trở nên hơi cứng đờ, ngay sau đó khẽ cười, đáp: "Đúng vậy, cũng rất đáng, nhưng đối với cô thì coi như đáng giá, dù sao anh ấy cũng thích cô, nhưng với người khác mà nói thì không chắc vậy."
Lâm Thanh Nhạc cũng không đáp lời, chỉ thuận miệng hỏi: "Bây giờ cô sống tốt chứ?"