Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-07-16 19:28:48
Lượt xem: 72

Mắt cô dần thích nghi với bóng tối của căn phòng, nên cô cũng có thể nhìn rõ hơn.

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, sau đó cô hoàn toàn sững sờ.

 

“Ai, là ai đã đánh cậu?” Sau khi cô định thần lại một lúc, cô mới khó tin mà mở miệng hỏi.

 

Gương mặt của Hứa Đinh Bạch vẫn không có cảm xúc gì: “Tôi bảo cậu đi ra ngoài, cậu không hiểu sao.”

 

“Tớ hỏi là ai đã đánh cậu...” Trái tim Lâm Thanh Nhạc bỗng thắt lại, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, cô nắm lấy tay áo anh không buông, nói: “Là ai đánh, tại sao lại như vậy, Hứa Đinh Bạch cậu nói đi.”

 

Hứa Đinh Bạch lau khóe môi dưới, giọng nói của anh có chút trầm xuống vì mệt mỏi: “Rốt cuộc thì có liên quan gì đến cậu chứ... cậu có thể đừng đến đây nữa hay không.”

 

Lâm Thanh Nhạc hoảng loạn lắc đầu, cô nắm lấy cổ tay của anh và nói: “Không được, không thể như vậy được, cậu đi theo tớ, chúng ta đến bệnh viện, đến đồn cảnh sát, đến...”

 

“Lâm Thanh Nhạc!” Anh đưa tay ra gạt bỏ tay cô, nhưng cô gái vẫn cố chấp mà nắm chặt, cô dùng sức đến mức anh nhất thời không thể kéo ra được.

 

Cả người Hứa Đinh Bạch đều đau nhức, nhưng cho dù bây giờ anh như thế này thì sức mạnh của nam và nữ vẫn chênh lệch rất nhiều.

 

Anh không gạt cô ra được nên đã kéo cô lại, Lâm Thanh Nhạc vì thế đã dễ dàng bị túm lại và ngã xuống sàn nhà, sau đó còn bị anh ép vào tường.

 

Hứa Đinh Bạch siết chặt lấy tay cô, nghiến răng nói: “Không, liên, quan, gì, đến, cậu.”

 

Lâm Thanh Nhạc bị anh siết một cách thô bạo, cả người cô khẽ run lên, nhưng ánh mắt của cô vẫn cố chấp nhìn anh: “Có liên quan đến tớ.”

 

“Ha.” Hứa Đinh Bạch cảm thấy hơi buồn cười, ánh mắt của anh trống rỗng, mặt đầy mỉa mai nói, “Cậu tại sao lại muốn làm như vậy, hả? Chỉ là vì khi còn nhỏ tôi đã đối xử tốt với cậu sao? Thật buồn cười, tôi đối xử với ai cũng tốt như vậy cả, không phải chỉ một mình cậu đâu. Cậu có cần phải làm đến mức này không...”

 

“Cần.”

 

“...”

 

Lâm Thanh Nhạc cố gắng hết sức để kiềm chế, thật ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã luôn cố gắng chịu đựng. Nhưng đến lúc này, cuối cùng nước mắt của cô cũng không nhịn được nữa mà tuôn ra.

 

Cô nói: “Cần, cần mà.”

 

Cậu đối xử với ai đều tốt sao... nhưng lúc đó, người duy nhất đối xử tốt với tớ, chỉ có một mình cậu mà thôi...

 

Có một chất lỏng nào đó nhỏ xuống mu bàn tay của anh, nó rất ấm, nhưng Hứa Đinh Bạch như thể bị bỏng vậy, anh đột nhiên rụt tay lại.

 

Anh không thể nhìn thấy, nhưng anh có cảm giác như người trước mặt mình đang khóc, cô không thể kiềm chế nỗi mà khóc nức lên, khi nói chuyện còn mang theo một sự nghẹn ngào.

 

“Hứa Đinh Bạch, chúng ta hãy đến bệnh viện trước đi.” Lâm Thanh Nhạc lau nước mắt nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-17.html.]

 

“Không cần.”

 

“Vậy báo cảnh sát được không?”

 

“Báo cảnh sát? Bắt ai?” Đầu Hứa Đinh Bạch đau đến nỗi như sắp nứt ra, nhưng anh lại cười nói, “Đừng nghĩ đến việc làm cứu tinh nữa, càng đừng nghĩ đến việc tự cho mình là thông minh, tôi không cần cậu cứu tôi.”

 

Anh không muốn nói ra ai đã làm điều đó, cũng không muốn tiết lộ một chút nguyên nhân nào.

 

Lâm Thanh Nhạc đột nhiên hiểu ra rằng chính Hứa Đinh Bạch là người không có ý thức sinh tồn, anh không quan tâm và cũng không phản kháng, như thể anh đang tự ngược đãi bản thân vậy.

 

“Tớ không muốn trở thành cứu tinh của cậu, chỉ là cậu rất quan trọng với tớ mà thôi.” Lâm Thanh Nhạc đưa tay lên che mắt, giọng nói của cô có vẻ trầm, lúc đó cô thực sự rất bất lực, “Chỉ là vì cậu rất quan trọng, cho nên tớ muốn cậu được tốt...”

 

Khoé miệng đang mỉa mai của Hứa Đinh Bạch đột nhiên cứng lại, nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô gái bên cạnh, cổ họng anh như bị bóp nghẹt lại.

 

Quan trọng?

 

Anh sao.

 

Thật kỳ lạ... tại sao vẫn còn người nghĩ rằng anh quan trọng chứ...

 

Rõ ràng có rất nhiều người vốn cho rằng anh quan trọng, nhưng rồi tất cả đều chán ghét anh.

 

Tại sao...

 

Rốt cuộc... là tại sao...

 

“Người cậu rất nóng, chắc là sốt rồi.” Lâm Thanh Nhạc khịt mũi, kiên quyết nói, “Nếu cậu đã kiên quyết không đi bệnh viện rồi thì sẽ không đi, vậy để tớ giúp cậu chắc là được chứ...”

 

Không ai đáp lại.

 

“Được không?”

 

“Hứa Đinh Bạch?”

 

Bịch—

 

Một tiếng động vang lên.

 

Lâm Thanh Nhạc bỗng chốc đưa lòng bàn tay ra khỏi đôi mắt, khi quay đầu lại, cô nhìn thấy Hứa Đinh Bạch đã gục xuống sàn vì kiệt sức.

 

Cô rất hoảng sợ, lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh anh, lúc nãy khi cô chạm vào tay anh đã cảm thấy rất nóng, bây giờ chạm vào trán của anh, trong lòng cô càng chắc chắn rằng anh đang bị sốt.

Loading...