Lôi Kéo - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-08-27 14:53:54
Lượt xem: 34
“Anh đang tức giận sao?” Rượu càng làm tăng thêm sự phá phách của cô, nhưng Hứa Đinh Bạch có vẻ thực sự không vui, nhanh chóng làm cho Lâm Thanh Nhạc kinh ngạc.
Lâm Thanh Nhạc hỏi: "Hứa Đinh Bạch... Anh tức giận đấy à? Vì em cắn anh sao?"
Hứa Đinh Bạch đáp: "Đừng nói chuyện."
"..."
Xe đang di chuyển trên con đường rộng rãi, mắt của Hứa Đinh Bạch chỉ nhìn đường, nửa giây cũng không đặt lên người cô.
Lâm Thanh Nhạc sờ sờ gò má của mình, sau khi uống rượu bắt đầu nóng lên... Tay cô quạt quạt để hạ nhiệt, giảm được một lúc, cô lại quay đầu nhìn anh.
Anh có vẻ nổi giận thật, vừa rồi cô nhất định đã cắn anh đau. Nhưng cô cũng không có dùng sức nhiều mà, cô chỉ trêu chọc anh một chút thôi, sao lại tức giận thật được.
Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ một chút, còn cảm thấy có chút tủi thân.
Bây giờ còn không để ý đến cô nữa.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đến tiểu khu của Bạch gia, sau khi dừng lại ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, anh bước ra khỏi xe, đến mở cửa cho cô.
Lâm Thanh Nhạc từ trong xe bước ra, nhìn xung quanh, có chút uể oải nói: "Anh không đưa em về sao?"
Hứa Đinh Bạch hừ lạnh một tiếng, nói: "Em còn muốn về?"
Đại não bị rượu kích thích dần dần có chút nguội lại, bây giờ cô cảm thấy hơi choáng váng, nói: "Anh không phải tức giận, không để ý đến em sao? Vậy sao anh không đưa em về, em muốn đi về, anh... "
Hứa Đinh Bạch kéo tay cô qua, ngay lập tức kéo cả người cô về phía thang máy.
"Này..."
Cửa thang máy mở ra, Hứa Đinh Bạch kéo cô vào.
Lâm Thanh Nhạc lấy tay anh ra, nói: "Anh buông ra..."
“Có camera.” Hứa Đinh Bạch đột nhiên nói.
Lâm Thanh Nhạc không hiểu lắm, có camera thì thế nào, cô cũng không làm chuyện gì xấu!
"Vậy anh cũng phải buông tay..."
Tuy nhiên, Hứa Đinh Bạch nhìn về khoảng không phía trước, bàn tay đang siết chặt cổ tay cô giống như một sợi dây xích thép, dù làm cách nào cũng kéo ra được.
Đinh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-167.html.]
Thang máy rất nhanh đã lên đến tầng cao nhất, Lâm Thanh Nhạc bị anh kéo ra ngoài, sau khi cửa thang máy phía sau đóng lại, cuối cùng anh mới chịu buông tay.
Lâm Thanh Nhạc ngước mắt trừng anh, nói: "Hứa Đinh Bạch, anh... Ưm!"
Anh không nói gì cả, ôm mặt cô lên hôn xuống, vừa gấp gáp siết chặt, trong nháy mắt đã cạy hàm răng của cô ra.
Quá bất ngờ, Lâm Thanh Nhạc còn chưa kịp phản ứng, hơi thở của anh đã tràn vào miệng cô. Vốn dĩ vì uống rượu nên hơi chóng mặt, bây giờ lại bị nghiền ép như vậy, càng làm cô mơ hồ hơn.
"A... hừ."
Anh mạnh mẽ hôn cô một trận, bị đầu lưỡi của anh đảo liên tục làm cho hai chân cô như nhũn ra, cô kéo mạnh tay anh ra, cuối cùng mới làm cho anh tránh ra một chút.
Lâm Thanh Nhạc nắm lấy cơ hội hít lấy hít để từng ngụm không khí.
“Vừa rồi không phải em còn muốn cắn lắm sao, sao bây giờ không tiếp tục.” Hứa Đinh Bạch véo nhẹ cằm cô, trầm giọng hỏi.
Đôi mắt của Lâm Thanh Nhạc hơi mê mang sau lần giày vò vừa rồi, ánh sáng trong mắt long lanh nước, sáng rực, oan ức lại vô cùng mê người.
"Cắn anh không phải làm anh không vui sao..." Cô thở hổn hển nói.
Hứa Đinh Bạch đáp: "Làm gì có không vui."
"Vậy sao vừa rồi anh không nói lời nào."
"Lâm Thanh Nhạc, em uống chút rượu vào liền muốn làm gì thì làm đấy à? Có phải em muốn anh hôn em ngay tại cửa quán bar lúc nãy không?”
Lâm Thanh Nhạc: "..."
Anh khẽ thở dài, nhỏ giọng nói: "Có biết là khó nhịn lắm không?"
Lâm Thanh Nhạc nhìn anh chằm chằm, não bộ từ từ bắt đầu hoạt động, dần dần có chút hiểu ra, ngay cả lúc nãy anh vừa mới nói trong thang máy "có camera" là có ý gì.
"Chính em là người bắt đầu, vậy khi trở về để anh tiếp tục, không quá đáng đâu nhỉ."
Trái tim Lâm Thanh Nhạc chợt nảy lên, giây tiếp theo, anh trực tiếp bế ngang cô lên...
Ngay cả đèn phòng anh còn chưa kịp mở, Lâm Thanh Nhạc sau khi bị đặt lên giường, theo bản năng muốn ngồi dậy, nhưng động tác của anh lại nhanh hơn, một tay véo eo cô, cúi người đè ép cô xuống dưới thân mình.
Cằm anh đụng vào bả vai phía sau cổ cô, thở ra một luồng hơi nóng khiến cô tê dại.
Tuy nhiên, bọn họ cũng từng lăn lộn mập mờ qua lại như vậy rồi, cho nên mặc dù Lâm Thanh Nhạc hoàn toàn bị khống chế, nhưng cũng không có bao nhiêu sợ hãi.
Những cái ôm, nụ hôn... Cô đều chấp nhận, rung động, cuối cùng dung túng để mặc anh hôn khắp cơ thể, cả linh hồn điên đảo đắm chìm trong bóng tối cùng anh.
Cho đến khi ——