Lôi Kéo - Chương 157
Cập nhật lúc: 2024-08-25 21:39:32
Lượt xem: 27
Quý Siêu Siêu trợn mắt, dùng khẩu hình miệng nói “Thật không”.
Tiền Tiểu Tịnh vội vàng kéo hai người họ đi về phía trước, đứng bên cạnh nhóm người ban nãy, nhỏ giọng nói: “Đây không phải khéo cho cô rồi sao, Tô tổng đến rồi.”
Lâm Thanh Nhạc bị kéo mạnh vào nhóm người phía trước, cô ngước mắt lên nhìn, quả nhiên, một nhóm người mặc vest đi giày da đi quanh một người phụ nữ mặc đồ đen, người bên cạnh vừa đi vừa nói chuyện với người phụ nữ, dường như là đang giới thiệu cho bà ấy điều gì đó.
Mà bên cạnh người phụ nữ kia, Hứa Đinh Bạch cũng ở đó, anh đi cùng, thỉnh thoảng sẽ nói một hai câu.
“Bên trong công ty trang trí cũng không tệ, so với trên video có phần đẹp hơn một chút.”
“Đúng vậy Tô tổng, bên này là khu nghỉ ngơi của công ty chúng ta, nơi này cung cấp đồ uống và đồ ăn nhẹ miễn phí, nếu trong lúc làm việc mà mệt mỏi, mọi người sẽ tới đây để nghỉ ngơi. Thường thì công ty có khách đến thăm, chúng tôi cũng sẽ đón tiếp ở khu vực này.”
“Ừ.”
Họ đi tới đây, nhóm người đang đứng ở bên này thấy họ đi tới thì đều nhiệt tình chào hỏi.
Vốn dĩ khi cấp trên đến, sau khi chào hỏi là họ có thể rời đi rồi, nhưng không nghĩ tới Tô Hàn Cảnh đang đi được một khoảng cách xa thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt bà ấy bình tĩnh nhìn vào trong nhóm người.
Lâm Thanh Nhạc vốn đang cụp mắt, nhưng sự im lặng bên cạnh khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ, vì vậy khi vừa ngước mắt lên, cô đã đụng phải ánh mắt của Tô Hàn Cảnh.
Lâm Thanh Nhạc: “…”
Có thể là do Tô Hàn Cảnh nhìn quá trực tiếp, mọi người đều biết bà ấy đang nhìn ai, vì vậy ánh mắt của những người gần đó đều dần dần rơi vào cô.
Lâm Thanh Nhạc cảm thấy hơi bất an.
Sao… Làm sao thế?
“Thanh Nhạc?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-157.html.]
Ngay tại lúc Lâm Thanh Nhạc đang lo lắng, Tô Hàn Cảnh vốn dĩ có vẻ mặt nghiêm túc đột nhiên lộ ra sự kinh ngạc và vui mừng, dưới ánh nhìn của mọi người, bà ấy đi tới cho cô một cái ôm thật chặt.
“Dì không nhận sai, đúng là cháu rồi.” Tô Hàn Cảnh nói xong còn quay đầu lại liếc nhìn Hứa Đinh Bạch.
Vừa rồi có rất nhiều nhân viên đứng ở xung quanh, Hứa Đinh Bạch lúc đi vào cùng Tô Hàn Cảnh cũng không chú ý, cho nên nhất thời cũng không biết Lâm Thanh Nhạc có ở đây, lúc này anh cũng hơi bất ngờ.
“Chắc chắn không nhận lầm, trong lễ mừng năm mới dì đã nhìn thấy ảnh của cháu trong điện thoại của Đinh Bạch.” Tô Hàn Cảnh cũng không đợi Hứa Đinh Bạch nói rõ, mà đã rất vui vẻ nhìn Lâm Thanh Nhạc, “À đúng rồi, sao cháu lại ở đây? Chờ Đinh Bạch tan làm à?”
Khách và nhân viên đều có thể đến khu này, Tô Hàn Cảnh chưa từng nghe Hứa Đinh Bạch nói rằng cô gái mà anh thích là nhân viên công ty anh, cho nên cũng không nghĩ đến là trùng hợp gặp, chỉ nghĩ rằng cô tới đây là để chờ Hứa Đinh Bạch.
Tuy nhiên sau khi bà ấy vui vẻ hỏi, Lâm Thanh Nhạc đã hoàn toàn hóa đá. Không chỉ vì sự “nhiệt tình” bất ngờ của Tô Hàn Cảnh, mà còn vì ánh mắt ngạc nhiên của những đồng nghiệp bên cạnh.
“Xin, xin chào Tô tổng.” Lâm Thanh Nhạc lấy lại tinh thần, gượng gạo nói “Cháu tên là Lâm Thanh Nhạc, là phó giám đốc… bộ phận kế hoạch.”
Tô Hàn Cảnh sửng sốt, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Hứa Đinh Bạch.
Hứa Đinh Bạch họ nhẹ một tiếng, đi về phía trước: “Dì nhiệt tình như vậy làm gì, không sợ làm người ta sợ sao.”
Tô Hàn Cảnh phản ứng lại, thu liễm lại tâm tình, nói với Lâm Thanh Nhạc: “Xin lỗi nhé Thanh Nhạc, lúc trước ở nước ngoài dì có nghe nó nhắc đến cháu, cho nên dì đã muốn gặp cháu lâu rồi.”
“Không sao không sao, ngài không cần xin lỗi.” Lâm Thanh Nhạc vừa nói vừa không nhịn được mà nhìn về phía Hứa Đinh Bạch, ánh mắt kia, rõ ràng là đang cầu cứu.
Hứa Đinh Bạch biết bạn gái của mình đang xấu hổ muốn chết, trong mắt anh lộ ra ý cười, tâm trạng anh khá tốt nên quyết định giúp cô đưa dì đi trước.
“Dì không phải muốn đi thăm những nơi khác sao? Mau đi thôi, cô ấy còn phải quay lại làm việc, không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với dì đâu.”
Tô Hàn Cảnh trừng mắt nhìn anh, sau đó nhẹ giọng nói với Lâm Thanh Nhạc: “Cháu còn phải đi làm à, vậy thì đi nhanh đi.”
Lâm Thanh Nhạc vội vàng gật đầu: “Vậy, hẹn gặp lại Tô tổng.”
Vẻ mặt của Tô Hàn Cảnh yêu mến nhìn cô: “Được, gặp lại sau.”