Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 152

Cập nhật lúc: 2024-08-25 17:31:40
Lượt xem: 29

“Phù...” Lâm Thanh Nhạc vỗ vào mặt mình để bản thân không nghĩ gì bậy bạ nữa, sau đó liền xông thẳng vào khu vực tắm vòi sen.

 

——

 

Hứa Đinh Bạch nấu một ít bánh chẻo trong bếp, khi nấu xong rồi nhưng vẫn chưa thấy Lâm Thanh Nhạc đi ra, anh đành ngồi đợi trong phòng khách.

 

Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng trong phòng ngủ chính cũng có chút động tĩnh.

 

“Anh làm gì vậy?” Lâm Thanh Nhạc bước ra ngoài, cô đã tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ đồ ngủ lụa màu be kiểu áo choàng tắm có thắt lưng quanh eo và đuôi tóc cô hơi ẩm ướt.

 

Ánh mắt Hứa Đinh Bạch khẽ đông tụ lại, anh nhìn lướt qua bắp chân trắng nõn dưới váy của cô, rồi đứng lên nói: “Bánh chẻo.”

 

“Mỡ em nuôi trong Tết Nguyên Đán vẫn còn chưa giảm đi, đã muộn như vậy rồi còn ăn bánh chẻo sao?”

 

Hứa Đinh Bạch yên lặng liếc nhìn vòng eo thon thả bị thắt chặt của cô, “Ăn một lần sẽ không ảnh hưởng gì đâu.”

 

Nói rồi anh kéo cô ngồi xuống bàn ăn, còn anh lại vào bếp bưng đĩa bánh chẻo ra. Anh mang ra hai phần và ngồi ăn cùng cô.

 

“Tối nay em ngủ ở phòng ngủ phụ đúng không?” Cuối cùng Lâm Thanh Nhạc cũng không nhịn được mà hỏi.

 

Bàn tay đang cầm chiếc thìa của Hứa Đinh Bạch bỗng khựng lại: “Ngủ ở phòng ngủ chính.”

 

Lâm Thanh Nhạc ngẩn người, cô bắt đầu lắp bắp: “Không không, không, không cần đâu, em, em có thể ngủ ở phòng ngủ phụ...”

 

Hứa Đinh Bạch nhìn cô, mỉm cười nói: “Em đang hoảng sợ cái gì vậy?”

 

“...”

 

“Anh sẽ không ngủ ở phòng ngủ chính, nhường phòng đó cho em đó.”

 

“Hả?”

 

Hứa Đinh Bạch dửng dưng nói: “Phòng ngủ phụ bình thường không có ai ngủ, cho nên mọi thứ đều không được dọn dẹp ngăn nắp, lát nữa anh sẽ tự dọn dẹp và ngủ.”

 

Lâm Thanh Nhạc ồ một tiếng vì đã nhận ra quá muộn màng, cô có chút xấu hổ trước phản ứng vừa rồi của mình. Tuy nhiên, cô lại có một cảm giác... hụt hẫng không thể nói ra được.

 

Anh vốn đã nghĩ sẵn rồi.

 

Không ngờ rằng anh lại không hề có ý định ngủ chung với cô chút nào?

 

Sau khi ăn xong, thời gian đã không còn sớm nữa, Lâm Thanh Nhạc đánh răng rồi leo lên giường của Hứa Đinh Bạch.

 

Cửa phòng đóng chặt lại, chỉ còn lại một mình cô trong căn phòng rộng lớn. Lâm Thanh Nhạc mở chăn bông ra và ngoan ngoãn nằm vào trong.

 

Theo bình thường, vào giờ này cô đã có chút buồn ngủ, nhưng bây giờ khi nằm trên giường, cô lại không hề có ý định ngủ một chút nào cả.

 

Bình thường cô cũng không lạ giường, vì vậy cô nghĩ, xét cho cùng nguyên nhân khiến cô không ngủ được đó chính là: đây là giường của Hứa Đinh Bạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-152.html.]

 

Lâm Thanh Nhạc lật người đi, kéo chiếc chăn bông lên che mất cả nửa mặt và đè lên mũi cô.

 

Ừm... có chút thơm, hơn nữa đó chính là mùi cơ thể của Hứa Đinh Bạch, nằm trong này dường như đang nằm trong vòng tay anh vậy, hơi ấm và cả hơi thở đều rất giống.

 

Càng nghĩ về điều đó, đầu óc cô càng trở nên tỉnh táo hơn, Lâm Thanh Nhạc đột nhiên lại kéo chăn bông ra và lật người lại.

 

Cô đang làm gì vậy... Sao lại giống như một kẻ biến thái đi ngửi mùi giường của người khác vậy!

 

Đi ngủ, mau đi ngủ đi!

 

Đừng suy nghĩ bậy bạ nữa!

 

Lâm Thanh Nhạc đưa tay ra tắt đèn, nhắm chặt mắt lại ép mình chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên...

 

Mười phút sau...

 

Nửa tiếng sau...

 

Một tiếng sau...

 

Lâm Thanh Nhạc đột ngột mở mắt ra, có chuyện gì thế này?! Tại sao lại không thể ngủ được!!

 

Cô ngồi dậy, sau khi ngồi một lúc lại cảm thấy có vẻ hơi khát...

 

Vì vậy, cô bước xuống giường, rón ra rón rén đi về phía cửa phòng. Cô mở hé cửa ra một chút, thấy đèn trong phòng khách đã không còn sáng, Hứa Đinh Bạch chắc là đã về phòng ngủ rồi.

 

Cô cảm thấy yên tâm hơn, nên đã mở cửa bước ra ngoài.

 

Cô đi qua hành lang, khi chuẩn bị đến phòng khách, chiếc đèn nhỏ bên cạnh đột nhiên sáng lên. Đây là đèn cảm ứng, mỗi khi có người đi ngang qua nó sẽ sáng lên, vì vậy cô cũng không nghĩ nhiều nữa mà quay thẳng sang trái.

 

“A—”

 

Lâm Thanh Nhạc giật mình và lùi lại một bước khi có người đột nhiên đi tới chỗ cô, sao đó cô mới phát hiện ra đó là Hứa Đinh Bạch.

 

Anh mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám đậm, đứng đó và nhìn cô trong im lặng.

 

Sau khi giật mình, Lâm Thanh Nhạc lúng túng nắm lấy đuôi tóc của mình: “Anh, sao anh còn chưa ngủ?”

 

Hứa Đinh Bạch đưa mắt nhìn xuống: “Không ngủ được, sao em còn chưa ngủ?”

 

Lâm Thanh Nhạc nói: “Em, em cũng không ngủ được.”

 

“Lạ giường à?”

 

“Không phải...” Lâm Thanh Nhạc ấp a ấp úng nói, “Cảm giác khi ngủ trong phòng anh có gì đó rất kỳ lạ.”

 

Hứa Đinh Bạch trầm mặc một lúc, rồi bước đến vài bước, chỉnh lại tóc cho cô.

Loading...