Lôi Kéo - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-08-21 20:42:43
Lượt xem: 40
Bún đang nóng hổi, mùi hương thơm nức mũi. Thật ra sau nhiều năm như vậy, cô đã ăn bún ở nhiều nơi khác nhau, nhưng cô cảm thấy không có chỗ nào có hương vị giống nơi này.
“Em ăn đây.” Lâm Thanh Nhạc nói.
Hứa Đinh Bạch: “Ừ, em ăn đi.”
Lâm Thanh Nhạc đỏ mặt, nhìn bàn bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Anh buông tay ra trước đã.”
Trên mặt anh nhìn thì bình tĩnh, nhưng hai tay vẫn không chịu buông ra, xoa bóp sờ nắn một hồi, xem tay cô như một món đồ chơi mà đùa nghịch. Lâm Thanh Nhạc muốn rút tay ra, “Anh không buông ra làm sao em ăn được…”
Lâm Thanh Nhạc có chút bất đắc dĩ, nhưng cô không ý thức được giọng mình có ý làm nũng.
Ánh mắt Hứa Đinh Bạch hơi sâu, nhìn cô một hồi, cuối cùng vẫn buông lỏng ra.
Lâm Thanh Nhạc đã rảnh tay, nhanh chóng cầm đôi đũa rồi ăn một miếng to: “Aiz… Chính là cái vị này.”
Hứa Đinh Bạch cũng ăn một miếng, hương vị này anh rất quen thuộc, nhưng anh và cô không giống nhau, trước đây anh không thích ăn những thứ này, nhưng không còn lựa chọn nào khác.
“Vẫn ngon giống lúc trước đúng không!” Lâm Thanh Nhạc vui vẻ nói.
Hứa Đinh Bạch nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, nhẹ nhàng cười gật đầu.
——
Ra khỏi tiệm, hai người tiếp tục đi dạo một vòng.
“Trừ ngõ nhỏ ở gần nhà anh, những chỗ khác đều thay đổi rất nhiều, các cửa hàng lần lượt khai trương.” Cùng thăm lại chốn cũ với Hứa Đinh Bạch làm cô có chút hưng phấn, cô đi ở phía trước, mỗi bước chân đều toát lên sự vui vẻ.
“Lâm Thanh Nhạc.”
“Hả?”
“Em đi nhanh như thế làm gì, cẩn thận mặt đất trơn.”
“Không trơn, bên này không có tuyết.”
“Tuyết tan rồi rất trơn, lại đây.”
Lâm Thanh Nhạc cảm thấy Hứa Đinh Bạch vẫn dong dài như trước đây, cô quay đầu lại nhìn anh, vừa định chê cười hai câu, phát hiện anh đã vươn tay ra tới đây.
Tay anh rất đẹp, ngón tay nhỏ dài, khớp xương rõ ràng.
Lâm Thanh Nhạc trong lòng vừa động, đột nhiên không muốn chê cười anh nữa, đi tới nắm lấy lòng bàn tay của anh: “Ừm, đã biết.”
Hứa Đinh Bạch nắm lấy, cảm thấy mỹ mãn, hai người dắt tay nhau đi về phía trước…
Có lẽ nói chuyện yêu đương sẽ có cái gì đó không giống nhau, dù sao, Lâm Thanh Nhạc cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Chưa được một lát đã tới giờ cơm tối, giữa trưa cô đã nói với mẹ tối sẽ về ăn cơm, tự nhiên không thể nuốt lời.
“Em về nhà trước đây, anh mau về khách sạn ăn tối đi.” Hai người đi đến giao lộ lúc xuất phát, Lâm Thanh Nhạc nói.
Hứa Đinh Bạch nhíu mày, đột nhiên cảm thấy vô cùng không thích cái kì nghỉ này.
Nếu hiện tại ở Đế Đô, anh nhất định sẽ có biện pháp giữ cô lại.
Nhưng ở chỗ này, anh chỉ có thể thả cô về nhà.
Lâm Thanh Nhạc: “Sao không nói lời nào? Em về trước nha.”
Hứa Đinh Bạch: “Được, về nhà nhớ nhắn tin cho anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-133.html.]
“Ừm.”
“…”
“…”
Hai người hai mặt nhìn nhau, không nói gì. Cuối cùng vẫn là Lâm Thanh Nhạc đánh vỡ yên tĩnh, “Vậy anh mau buông tay đi…”
Hứa Đinh Bạch sửng sốt, lúc này mới ý thức được mình còn nắm tay cô chưa buông. Sau đó không tình nguyện buông ra, luyến tiếc trong lòng càng mãnh liệt: “Giữa trưa ngày mai anh lại tới tìm em.”
“Cái đó… Giữa trưa có thể không được.”
“Vì sao?”
“Sắp tết rồi, mẹ em nói muốn quét tước phòng ở, cho nên ngày mai em phải ở nhà giúp đỡ mẹ.”
Hứa Đinh Bạch trầm mặc không nói chuyện, chỉ nhìn cô.
Lâm Thanh Nhạc bị nhìn đến chống đỡ không được: “Vậy buổi tối em đi tìm anh, được không?”
Hứa Đinh Bạch: “Mấy giờ?”
“Ừm, chúng ta cùng nhau đi ăn khuya!”
Ăn khuya, muộn như vậy sao…
“Quyết định như vậy nha, em về trước đây, hẹn gặp lại!” Lâm Thanh Nhạc phất phất tay, chạy nhanh vào trong ngõ.
Hứa Đinh Bạch nhìn theo bóng lưng của cô, lại nhìn lòng bàn tay trống rỗng.
Thôi được rồi, ít nhất còn có thể ăn khuya.
——
Lâm Vũ Phân là một người tương đối yêu sạch sẽ, tới gần tết, bà chuẩn bị tổng vệ sinh căn nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, bà đã kéo Lâm Thanh Nhạc dậy, bảo cô tự dọn phòng của mình.
Lâm Thanh Nhạc ăn xong bữa sáng, ngồi xổm trên mặt đất thu dọn sách vở khi còn nhỏ.
“Con dọn mau lên, sau đó soạn mấy bộ quần áo không mặc ra, mẹ đi lau cửa sổ đã.”
“Vâng… Con biết rồi.”
Lâm Thanh Nhạc có chút mơ màng, uể oải chậm rì rì thu dọn đồ vật.
Đúng lúc này, di động vang lên.
Lâm Thanh Nhạc nhìn màn hình, tinh thần hưng phấn, chạy nhanh cầm tai nghe đeo lên.
“Alo?”
“Rời giường rồi à?” Âm thanh nhàn nhạt của Hứa Đinh Bạch truyền tới từ đầu kia của di động.
Lâm Thanh Nhạc ừ một tiếng, khóe miệng không nhịn được cong lên. Không biết tại sao, hiện tại nghe được giọng nói của anh cô lại muốn cười… Trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
“Rời giường rồi, em đang dọn đồ.”
“Dọn gì vậy?”
“Mẹ em muốn thu đống đồ cũ lại đem đi xử lý.” Lâm Thanh Nhạc nói, “Anh ở đâu vậy, đang làm gì?”
“Anh đang lái xe đến đường Nhạc Tiềm.”