Lôi Kéo - Chương 130
Cập nhật lúc: 2024-08-21 09:38:54
Lượt xem: 36
Tối hôm qua mới vừa có được một người bạn trai, hiện tại cô vẫn đang trong trạng thái lâng lâng, Lâm Thanh Nhạc không được tự nhiên nói: “À… Đúng vậy ạ.”
“Cháu phải mau tìm đi, 26 tuổi cũng không còn nhỏ nữa, qua mấy năm nữa giá thị trường không còn tốt đâu.” Dì hàng xóm nói, “Phụ nữ ấy à, công việc có tốt đến đâu cũng không bằng tìm một tấm chồng tốt, cháu đừng mải mê công việc mà quên yêu đương.”
Lời này nghe ra rất không thoải mái, nhưng mà cô biết tư tưởng của người đời trước đã ăn sâu bén rễ, cô không thân với bọn họ, cũng không muốn nhọc lòng đi phản bác.
Lâm Thanh Nhạc không muốn phản bác, nhưng không nghĩ tới giây tiếp theo, mẹ cô Lâm Vũ Phân đột nhiên nói ra những lời trong lòng cô, “Cô nói cái gì vậy?! Công việc của phụ nữ cũng rất quan trọng, mặc kệ thế nào, độc lập tài chính mới là tốt nhất.”
Dì hàng xóm cười nói: “Ai da, công việc cũng quan trọng, nhưng phụ nữ ấy mà, vẫn phải gả đi, Vũ Phân, cô đừng giữ mãi không buông.”
Sắc mặt Lâm Vũ Phân có chút phai nhạt: “Đây không phải vấn đề tôi có buông được hay không, sau này bọn nó gặp gỡ rồi cảm thấy thích hợp tự mình sẽ lo liệu, tôi cũng không ép nó phải kết hôn vào tầm tuổi này.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn Lâm Vũ Phân, trong mắt đầy ý cười.
“Không phải ép, đến tuổi thì bắt đầu phải đi xem mắt thôi. À đúng rồi, tôi có một đứa cháu trai, nó cũng đang làm việc ở Đế Đô, lớn hơn Thanh Nhạc ba tuổi, hai đứa có muốn làm quen không?”
Lâm Vũ Phân im lặng đưa mắt nhìn về phía Lâm Thanh Nhạc.
“Cảm ơn dì, nhưng không cần đâu ạ.”
“Không có gì đâu, chỉ thêm Wechat thôi, cháu dì không tồi đâu, tiền lương một tháng cũng vài vạn đó.”
“Thật sự không cần đâu ạ...”
“Thôi được rồi, nói sau đi, chúng tôi còn vội đi mua đồ ăn nữa.” Lâm Vũ Phân biết Lâm Thanh Nhạc không có ý đó, cho nên kéo cô đi về phía trước.
Lâm Thanh Nhạc theo sát Lâm Vũ Phân, chờ đi xa mới nói: “Mẹ, mẹ thật sự không vội gả con đi sao?”
Lâm Vũ Phân: “Vì lớn tuổi mà ép con lấy chồng, mẹ cũng không phải chưa từng trải qua, lấy qua loa không bằng không lấy.”
Lâm Thanh Nhạc liên tục gật đầu: “Mẹ nói rất đúng.”
Lâm Vũ Phân nhìn cô: “Con đó, làm việc cho tốt vào, bản thân ưu tú mới tìm được người ưu tú.”
“Dạ.”
Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ, vẫn không nên kể cho mẹ chuyện hôm qua mình mới tìm được một người bạn trai.
Nếu Lâm Vũ Phân biết, lấy tính tình của bà, chỉ sợ lập tức phải ra mắt.
Cô và Hứa Đinh Bạch mới ở bên nhau, hơn nữa tính cách của Hứa Đinh Bạch cũng không thể nhanh chóng đến gặp người lớn trong nhà như vậy...
Một bên khác, mấy người hàng xóm nhìn bóng lưng của hai mẹ con, nói: “Sao Vũ Phân lại không gấp nhỉ, 26 tuổi cũng đâu còn nhỏ.”
“Ôi, theo tôi thấy, có khi thấy con gái nhà mình quá tốt, coi thường tôi giới thiệu.”
“Cháu trai nhà cô cũng tốt, diện mạo đoan chính, ở Đế Đô phát triển không tồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-130.html.]
“Đúng vậy, tôi cũng nói rồi, tuy rằng nó không mua nổi nhà ở đó, nhưng ở chỗ chúng ta nó vẫn trả được, vậy là rất tốt rồi đúng không?”
“Đúng đúng đúng.”
“Tiền lương của con gái bà ấy không tệ, nhưng muốn mua nhà cũng không dễ, vậy mà còn coi thường cháu tôi…”
“Người trẻ tuổi hiện tại không vội, về sau có chuyện gì thì bà chỉ việc xem kịch thôi.”
…
Lâm Thanh Nhạc không biết mình ở trong miệng hàng xóm “thê thảm” như thế nào, mua xong đồ ăn cùng Lâm Vũ Phân, cô về nhà xong rồi vội tới phòng mình nằm xuống.
Vừa rồi ở chợ bán thức ăn, Hứa Đinh Bạch có nhắn tin cho cô, lúc ấy mẹ cô ở bên cạnh, cho nên cô chỉ nói mình ở chợ bán thức ăn rồi không nhắn tiếp nữa.
Cô đóng cửa phòng lại, trực tiếp gọi điện thoại qua cho anh.
“Về nhà rồi à.” Vừa bắt máy, giọng nói của anh từ đầu kia đã truyền tới.
Lâm Thanh Nhạc ừ một tiếng.
“Em mua gì mà lâu như vậy?”
Nghe giọng nói của anh, Lâm Thanh Nhạc không khỏi nhớ tới hình ảnh ngày hôm qua, cảm thấy di động nóng bỏng ép trên lỗ tai: “Cũng không có gì, chỉ là mẹ em một hai phải mua một ít gà này vịt kia, còn nói em quá gầy, phải hầm canh cho em…”
“Ừm, cũng đúng, em hơi gầy.”
Lâm Thanh Nhạc: “Cứ như vậy, sợ là năm sau em sẽ tăng mấy cân liền.”
Hứa Đinh Bạch cười khẽ: “Béo rất đẹp.”
Lâm Thanh Nhạc cười, thuận miệng hỏi: “Cho nên như bây giờ rất khó coi sao?”
Hứa Đinh Bạch tạm dừng: “Đều đẹp.”
Lâm Thanh Nhạc không tiếng động mà cười: “Ồ.”
“Bây giờ em đang làm gì?”
“Không làm gì, đang ở trong phòng…”
“Có tiện ra ngoài không?”
Lâm Thanh Nhạc lập tức ngồi thẳng: “Bây giờ sao?”
“Ừ.” Hứa Đinh Bạch do dự, chậm rãi nói, “Anh muốn gặp em.”
Rõ ràng âm thanh di động không thể truyền ra khỏi phòng, nhưng Lâm Thanh Nhạc nghe xong vẫn theo bản năng nhìn thoáng qua cửa phòng. Chuyện này không khác gì hồi cấp ba lén lút gọi điện thoại cho anh.