Lôi Kéo - Chương 128
Cập nhật lúc: 2024-08-20 19:19:37
Lượt xem: 41
“Bà nói vậy thôi, bà là sợ Tiểu Bạch ngượng ngùng không dám nói cho cháu.” Bà Khương nói tiếp, “Nhưng hai đứa còn trẻ, tự quyết định chuyện của mình cũng tốt, bà chỉ cảm thấy, hai đứa thật không dễ dàng.”
……
Không bao lâu sau, Hứa Đinh Bạch dùng nguyên liệu nấu ăn của bà Khương nấu ba bát mì.
Anh làm ăn cũng khá ngon.
Ăn xong, Hứa Đinh Bạch nói chuyện phiếm với bà Khương ở phòng khách, Lâm Thanh Nhạc ăn quá no rồi, trực tiếp đi đến ban công, đi đi lại lại để tiêu thực.
Tuyết lại bắt đầu rơi, cô vươn tay, bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay. Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn, khóe miệng không nhịn được cong lên, nhưng khi rũ mắt nhìn xuống phía dưới tầng lầu, ý cười lập tức ngưng bặt.
Bà Khương ở dưới nhà của Hứa Đinh Bạch, cái ban công ở phía trên chính là ban công ở ngôi nhà mà anh từng sống.
Cũng là nơi mà đêm đó ba anh ngã xuống.
Lâm Thanh Nhạc thu hồi tay, ký ức đêm đó tràn về mãnh liệt trong trí não của cô.
Hôm đó cô bị dọa cho choáng váng, nhìn vết thương chồng chất trên người Hứa Đinh Bạch, lại nhìn người đàn ông lạnh lẽo không còn hơi thở.
“Đừng nhìn.”
Tầm mắt tối sầm, đôi mắt bị một bàn tay phủ lên.
Lâm Thanh Nhạc không quay đầu lại, cũng không nhúc nhích, để anh tùy ý che đi tầm mắt của mình.
Xung quanh yên tĩnh đến chỉ còn lại tiếng gió khẽ rít, cô nghe được anh nói: “Lâm Thanh Nhạc, đừng nhìn xuống.”
Cô mím chặt môi, có chút khó chịu. Hồi tưởng về đêm đó, cô vẫn luôn cảm thấy trời rất tối, anh nhất định còn hơn như vậy nữa.
Chuyện đó là chuyện mà bọn họ đều không muốn nói rõ, nhưng cũng là chuyện chỉ thuộc về hai người bọn họ.
“Được, tớ không nhìn.”
Hứa Đinh Bạch: “Cũng đừng nghĩ về việc này, về sau cũng đừng nghĩ.”
Giọng nói của anh thật dịu dàng khẽ thì thầm bên tai cô, Lâm Thanh Nhạc bắt lấy tay anh, quay lại muốn nhìn.
Cô cười nhìn anh: “Tớ không có nghĩ tới, chỉ là hôm nay tới nơi này mới… Được rồi, cậu yên tâm đi.”
Hứa Đinh Bạch ừ một tiếng: “Vậy cậu không lạnh hay sao còn đứng ở bên ngoài.”
Lâm Thanh Nhạc ngước mắt nhìn sự quan tâm trong mắt anh, khủng hoảng và mê mang trong nháy mắt đã bị đẩy ra ngoài, giống như chỉ cần có anh ở bên, những việc đã qua cũng không làm cô thấy sợ hãi nữa.
Lâm Thanh Nhạc quấn chặt áo khoác: “À, có hơi lạnh.”
Hứa Đinh Bạch: “Vào trong thôi, chúng ta nên về rồi.”
“Được.”
Dọc theo đường từ nhà của bà Khương đi ra, Lâm Thanh Nhạc vẫn luôn trầm lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-128.html.]
Bởi vì thăm lại chốn xưa, hồi ức quá nhiều. Hứa Đinh Bạch không muốn để cô nhớ tới những chuyện không vui, cô cũng làm theo. Nhưng không nghĩ tới những cái đó, cô còn nhớ tới rất nhiều thứ khác, ví dụ như bọn họ cùng nhau ngồi ở trên sô pha xem phim, cùng nhau ăn đồ ăn cô làm... Còn có, trước cái c.h.ế.t của ba anh, anh đã bảo vệ cô như thế nào.
“Bà thấy Tiểu Bạch cực kỳ thích cháu.”
Câu nói của bà Khương vẫn như phảng phất bên tai.
Lâm Thanh Nhạc rũ mắt nhìn đầu ngón tay, có thứ gì đó trong lòng đang từ từ lên men, trong tâm trí bắt đầu xao động.
Thật ra từ lúc Hứa Đinh Bạch thổ lộ tới nay, cũng đã có thứ nảy ra ở trong lòng cô.
Bà Khương nói, anh cực kỳ thích cô... Nhưng thật ra cô cảm thấy, từ nhỏ đến lớn, là cô cực kỳ thích anh mới đúng.
“Nhà cậu đi vào con đường này à?” Xe chạy đến gần nhà cô, Hứa Đinh Bạch hỏi.
Lâm Thanh Nhạc lấy lại tinh thần: “Cậu dừng ở đây là được.”
“Ừ.”
Lâm Thanh Nhạc: “... Buổi tối cậu ở chỗ nào?”
Hứa Đinh Bạch: “Ở khách sạn.”
“Ồ.”
Lâm Thanh Nhạc mở cửa xe, chưa đợi người đi xuống, Hứa Đinh Bạch lại gọi cô, “Lâm Thanh Nhạc.”
“Hả?”
“Úc Gia Hữu, cậu vẫn luôn liên hệ với cậu ta sao?”
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, không nghĩ tới đột nhiên anh lại hỏi cái này: “Bọn tớ? Không có.”
Hứa Đinh Bạch thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, anh tự mình thấy hối hận, anh cũng không biết vì sao đột nhiên lại hỏi câu này, có thể là do lời nói của Vu Đình Đình hôm nay đã tác động tới anh, cũng có thể là do Úc Gia Hữu làm anh cảm giác được mối đe dọa.
Trong lòng mơ hồ nhớ tới liền buộc miệng hỏi ra.
“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút thôi.” Hứa Đinh Bạch cười một cái, “Với lại Vu Đình Đình nói không sai, nếu tôi không cẩn thận, cậu sẽ bị người khác theo đuổi mất.”
Anh nói nửa vui nửa nghiêm túc, nhưng Lâm Thanh Nhạc nghe xong lại có chút khó chịu.
“Sẽ không.”
“Cái gì?”
Lâm Thanh Nhạc xuống xe, nhưng sau khi cửa xe đóng lại, cô không đi, chỉ đứng ở ngoài cửa sổ xe.
Bà Khương có một câu nói rất đúng: Nhiều năm như vậy, hai người bọn họ đều không dễ dàng.
Thời niên thiếu không dễ dàng, chia tay không dễ dàng, gặp lại càng không dễ dàng.
Lâm Thanh Nhạc nhìn người trong xe, đột nhiên... Không muốn nhiều thứ không dễ dàng như vậy.
“Tớ sẽ không bị người khác theo đuổi.” Lâm Thanh Nhạc chậm rãi nói, “Bởi vì từ đầu đến cuối, người mà tớ thích không có ai khác ngoài cậu.”