Lôi Kéo - Chương 123
Cập nhật lúc: 2024-08-19 19:12:55
Lượt xem: 50
Căn phòng này ban đầu do Lâm Thanh Nhạc thuê, cô được ở phòng ngủ chính, bên trong có một nhà vệ sinh, mà Đổng Hiểu Nghê và Vu Đình Đình vào sau nên dùng chung nhà vệ sinh bên ngoài.
Lâm Thanh Nhạc dẫn anh đến nhà vệ sinh, sau đó đưa cho anh khăn lông mới.
Hứa Đinh Bạch lần đầu thấy phòng tắm của con gái, phòng tắm sạch sẽ nhưng rất nhiều đồ vật, nhất là trên mặt bàn, chai chai lọ lọ, đồ mỹ phẩm dưỡng da trang điểm sắp xếp gọn gàng.
Lâm Thanh Nhạc thấy ánh mắt anh dừng lại trên đồ của mình thì sờ mũi nói: "Có chút bừa bộn... Sáng nay tớ hơi vội nên chưa kịp dọn, nhưng bình thường rất gọn gàng đó!"
Hứa Đinh Bạch cười nhẹ: "Vẫn được."
Lâm Thanh Nhạc hơi lúng túng: "Vậy, cậu sấy tóc đi."
"Được."
Lúc Hứa Đinh Bạch sấy tóc, Lâm Thanh Nhạc liền đứng bên ngoài cửa chờ.
Thấy tiếng máy sấy đã dừng lại, cô mới thò đầu vào: "Xong rồi sao?"
Hứa Đinh Bạch nhìn cô một chút: "Vào đây."
Lâm Thanh Nhạc đi vào: "Sao vậy?"
Hứa Đinh Bạch kéo cô đến trước bồn rửa mặt: "Sấy tóc."
Lâm Thanh Nhạc ngẩn người, còn chưa kịp nói gì thì tiếng máy sấy đã vang lên bên tai, anh sấy cho cô tóc hai bên mặt, lúc nãy áo khoác không che được hết.
"Tớ, tớ tự mình làm." Lâm Thanh Nhạc đưa tay muốn lấy máy sấy.
Hứa Đinh Bạch nâng cao máy sấy lên: "Đừng nhúc nhích."
Lâm Thanh Nhạc với chiều cao hơi khiêm tốn: "..."
"Tôi sấy cho cậu, rất nhanh sẽ xong."
Anh mạnh mẽ giữ cô trong không gian nhỏ này, gió nóng mơn trớn sau gáy, ngón tay anh luồn vào tóc cô, ngẫu nhiên cọ nhẹ vào mặt cô.
Lâm Thanh Nhạc sững sờ tại chỗ, nhìn về hình ảnh trong gương của Hứa Đinh Bạch. Anh cúi đầu, lúc này đang cực kỳ chăm chú...
Lâm Thanh Nhạc cảm thấy cả người mình đều ấm lên vì độ ấm của phòng tắm.
Nóng quá, gió nóng, lồng n.g.ự.c anh cũng nóng.
Tóc cô ướt rất ít nên rất nhanh đã khô. Hứa Đinh Bạch tắt máy sấy, vỗ nhẹ lên đầu cô: "Lâm Thanh Nhạc."
"Hả?" Cô nhìn người trong gương, mắt chớp chớp.
Hứa Đinh Bạch cũng nhìn về phía người trong gương, đột nhiên hỏi: "Có phải từ trước đến giờ cậu chỉ dùng một loại sữa tắm không?"
Lâm Thanh Nhạc có chút mơ hồ: "Không có... Sao vậy?"
Hứa Đinh Bạch dừng một chút: "Không có gì, chỉ cảm thấy mùi hương trên người cậu lúc trước và bây giờ đều như vậy."
Mặt Lâm Thanh Nhạc càng nóng hơn, hơi nóng trên mặt kính tan dần, sau khi anh nói xong cô nhìn rõ được bản thân trong gương đến cổ cũng đỏ lên.
"Tớ, tớ đương nhiên có thay loại khác! Loại bây giờ dùng sao có thể giống với loại nhiều năm trước được."
"Ồ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-123.html.]
Cô hốt hoảng hạ tầm mắt, tim đập như trống: "Loại dùng lúc cấp ba đã đóng cửa... Chắc chắn cậu nhớ lầm."
Hứa Đinh Bạch yên lặng, nhìn cô gái đẹp đến mức khiến người khác kinh sợ trong gương: "Sẽ không, mùi hương của cậu tôi vẫn luôn nhớ kỹ."
---
Mưa ngoài cửa sổ không nhỏ đi chút nào, từng hạt mưa nặng nề rơi xuống cửa kính phát ra âm thanh trầm lắng, tiếng mưa rơi trên cửa sổ cũng khiến trái tim cô rung theo.
Lâm Thanh Nhạc đứng trước cửa sổ trong phòng bếp để rót nước ấm cho Hứa Đinh Bạch, thuận tiện điều chỉnh hô hấp của bản thân.
Ban nãy anh đã nói gì trong phòng tắm vậy...
Mùi hương...
Mùi hương của cô.
Sao anh biết cô có mùi như thế nào được?
"Ban đêm chỉ có mình cậu ở nhà sao?" Giọng nói của anh vang lên từ phía sau, anh cũng vào phòng bếp.
Đêm nay Lâm Thanh Nhạc cũng không biết thế nào, mặt đỏ nên cô không dám quay lại nhìn anh: "Đúng vậy, một người về nhà ba mẹ, một người đến chỗ bạn trai."
Hứa Đinh Bạch: "Cho nên cậu thường xuyên ở một mình?"
Lâm Thanh Nhạc: "Cũng không phải, Hiểu Nghê chỉ thỉnh thoảng mới đi vắng, Đình Đình thì tương đối thường xuyên. Dù sao cậu ấy đang yêu nên ở nhà bạn trai khá nhiều."
Hứa Đinh Bạch thấp giọng: "Nghe có vẻ không tệ."
Lâm Thanh Nhạc: "..."
"Nước được rồi sao?"
Lâm Thanh Nhạc hơi ngẩn người, vội vàng đưa lại cho anh: "Được rồi, cậu uống đi."
"Ừm."
Sau khi Lâm Thanh Nhạc đưa cốc cho anh, cô cũng không ở lại mà đi vào trong lấy dù.
Quần áo và tóc đều được sấy khô, nước cũng đã uống xong, Hứa Đinh Bạch cũng không tìm được thêm cớ nào để ở lại.
"Dù của cậu nè, lái xe nhớ chú ý an toàn." Lâm Thanh Nhạc tiễn anh ra cửa.
"Được."
Lâm Thanh Nhạc đứng trong nhà: "Hôm nay rất cảm ơn cậu."
Hứa Đinh Bạch hơi ngừng lại: "Cậu không cần cảm ơn tôi."
"Hả?"
"Nếu như chỉ chút chuyện như vậy cũng muốn cảm ơn thì với những chuyện trước kia, tôi thiếu cậu rất nhiều câu cảm ơn."
Lúc anh nói câu này, ánh mắt anh nhìn cô, chuyên chú, còn có chút bất mãn.
Sau lưng là hành lang tối đen, lúc này chỉ có ánh sáng từ đèn cảm ứng ở cửa, anh đứng thẳng người, khung cửa bên ngoài giống như một bức tranh sáng tối.
Nhìn lâu giống như bị người trong tranh hút vào, khiến người ta thất thần.
Lâm Thanh Nhạc ép buộc mình phải dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn áo khoác có chút ẩm ướt đang treo trên khuỷu tay anh: "Trước kia là do chính tớ muốn giúp cậu thôi, cậu không cần phải cảm ơn."