Lôi Kéo - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-08-18 21:57:11
Lượt xem: 44
“Ông muốn làm ông mối à?”
Tổng giám Thành cười: “Phó giám đốc Lâm còn đang độc thân mà, tôi thấy cô ấy có năng lực vững vàng, lại có bề ngoài xinh đẹp, tôi làm ông mối se duyên cũng thật không dễ dàng gì.”
“Tốt, người lãnh đạo như ông thật sự không tồi, lại còn nhọc tâm để mắt đến chuyện chung thân đại sự của cấp dưới nữa.” Hạ Đàm vừa nói vừa liếc nhìn Hứa Đinh Bạch, đợi đến lúc sắc mặt anh chuyển thành đen, tâm tình càng vui sướng muốn bay lên.
Tổng giám Thành cũng không hề cảm thấy có gì không đúng, nói: “Công ty chúng ta có rất nhiều người trẻ tuổi, có thể thành đôi cũng rất tốt, chậc, đương nhiên không cùng một bộ phận lại càng tốt hơn, yêu đương cùng văn phòng sẽ ảnh hưởng tới công việc.”
“Ha ha ha, ông nói đúng lắm, ái chà, mà cô ấy đâu rồi?”
“Vừa đi tiếp đón một nhóm minh tinh rồi.” Tổng giám Thành liếc nhìn ra cửa chính, đột nhiên nói: “Ôi chao, không phải là đến rồi sao.”
Tiệc rượu vừa bắt đầu, lúc này có một nhóm năm, sáu người đi vào.
Dẫn đầu nhóm người là người mà bất kỳ ai ở đây đều biết đến, một thân tây trang kèm nơ cổ, mày kiếm mắt sáng, khôi ngô tuấn tú, là ngôi sao đang hot nhất hiện nay cũng là người phát ngôn cho dự án tuyên truyền sắp tới của Thời Quang, Diệp Chi Du. Bên phải của anh ta là người đại diện cùng với nhóm trợ lý, mà người bên trái đang giao thiệp với anh ta là hoa khôi của bộ phận trong miệng tổng giám Thành, Lâm Thanh Nhạc.
Vì bữa tiệc rượu hôm nay, cô mặc một chiếc đầm đen dài, một bên vai để trần, làn váy bên phải được xẻ cao lên, vòng eo mảnh mai lộ ra, mỗi bước chân nhấc lên, đôi chân thon dài như ẩn như hiện.
Cô vốn đã trắng, lại mặc chiếc váy đen trên người càng làm cho làn da lộ ra bên ngoài của cô càng thêm chói mắt.
Vốn dĩ có một ngôi sao lớn như Diệp Chi Du ở bên cạnh, người thường đứng cạnh anh ta sẽ càng trở nên mờ nhạt hơn, mà cách ăn mặc hôm nay của Lâm Thanh Nhạc khiến cô đi vào cùng anh ta nhưng lại không hề giống một nhân viên công tác chút nào, ngược lại càng giống như một diễn viên đi cùng hơn.
Nhưng Lâm Thanh Nhạc cũng chỉ thu hút sự chú ý lúc đầu, bởi sau khi cô giới thiệu vài điều với Diệp Chi Du xong thì nhanh chóng lui về phía sau, trốn trong đám nhân viên.
“Chậc… Quả thật là hoa khôi của bộ phận, lão Thành, năm nay coi như bộ phận của ông thắng rồi.” Hạ Đàm tuy là nói với tổng giám Thành, nhưng khuỷu tay lại đụng nhẹ vào Hứa Đinh Bạch.
Hứa Đinh Bạch nhìn anh ta, ánh mắt mang theo ý cảnh cáo.
Hạ Đàm lập tức thu lại động tác của mình.
Chỉ chốc lát sau, nhóm người Diệp Chi Du đã đi tới đây.
“Chào Hứa tổng, tôi là người đại diện của Diệp Chi Du, Tưởng Siêu.”
“Chào anh.”
“Cảm ơn Hứa tổng đã chọn chúng tôi làm người phát ngôn của nhãn hiệu. Lần hợp tác tiếp theo…”
...
Hai nhóm người bắt đầu tụm lại bàn về công việc, sau khi đưa Diệp Chi Du vào, nhiệm vụ quan trọng hôm nay của Lâm Thanh Nhạc có thể coi là đã hoàn thành. Cô tránh sang một bên, cầm ly rượu hoa quả uống vài hớp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-117.html.]
Cổ họng chợt lạnh, cảm giác khô khốc cũng qua đi, cô nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Đêm nay đi đi lại lại tiếp đón các diễn viên và ngôi sao, cô không hề lơi lỏng một giây nào, lại còn mang đôi giày cao gót này, đi cả đêm khiến cả chân đều đau.
“Không thoải mái sao?”
Sau khi uống xong, cô vừa định lấy một chiếc bánh nhỏ để lót dạ, bỗng nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc.
Lâm Thanh Nhạc giật thót, vội rụt tay về như bị ai bắt quả tang làm chuyện xấu, cô quay đầu nhìn về phía người đang đi đến, là Hứa Đinh Bạch sau khi nói chuyện cùng Diệp Chi Du xong.
Lâm Thanh Nhạc: “Không thoải mái cái gì cơ?”
Hứa Đinh Bạch liếc nhìn đôi giày cao gót của cô: “Tôi là nói chân phải của cậu, phía sau gót chân đều sưng đỏ lên rồi.”
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, chân phải có chút không được tự nhiên lùi về phía sau, anh làm sao… làm sao có thể thấy được.
“Không sao, chỉ hơi đau thôi, vì là giày mới nên mang có chút chưa
quen.”
Hứa Đinh Bạch thấy cô có chút căng thẳng, nên anh cũng không nói gì nữa, chỉ liếc nhìn chiếc ly mà cô chưa đặt xuống trong tay, hỏi: “Cậu còn dám uống rượu?"
Lâm Thanh Nhạc: “Đây là rượu hoa quả, không sao đâu. Thật ra... tớ không phải không uống rượu được.”
Hứa đinh Bạch cười nói: “Phải không?”
“Thật mà... ngày đó là bởi vì rượu kia quá mạnh, tớ uống một lúc hai ly nên mới say."
“Ồ! Tôi hiểu rồi.”
Nhìn cũng không giống là đã hiểu.
Sau khi Lâm Thanh Nhạc ngượng ngùng đặt ly rượu xuống, liền thấy anh cũng cầm nửa ly rượu trong tay, chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói: "Hôm nay cậu còn uống rượu?"
Hứa Đinh Bạch: “Ừm.”
Lâm Thanh Nhạc nhíu mày: “Vậy mà cậu còn dám nói tớ, cậu cũng không được uống nữa, cậu xem lần trước uống đã xảy ra những chuyện gì rồi.”
Hứa Đinh Bạch im lặng một lúc: “Hôm nay khách khứa khá nhiều, cũng hết cách rồi.”
Giọng điệu của anh có chút bất lực, nhìn vẻ mặt này của anh, Lâm Thanh Nhạc cũng cảm thấy anh có chút đáng thương... Đứng ở vị trí này, nhiều chuyện đôi khi cũng là không còn cách nào khác.
“Vậy cậu có thể giả vờ uống rượu, dù sao đây không phải thi nhau mà uống rượu, chẳng ai nhìn chằm chằm cậu có uống hết rượu hay không đâu.”