Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 112

Cập nhật lúc: 2024-08-18 08:39:13
Lượt xem: 55

Nhưng phải nói Hứa Đinh Bạch rất biết chọn chỗ để xem phim, ban đầu cô nghĩ xem phim ở đây sẽ rất kỳ cục, lát sau mới thấy ngồi như thế này rất thoải mái, màn hình cũng đủ lớn để xem phim.

 

Lâm Thanh Nhạc rất hiếm khi xem mấy phim thể loại này, bản thân cô cũng không đặc biệt thích chủ đề chiến đấu giả tưởng. Hơn nữa mấy bộ phim này quá dài... mới xem được một lúc, cô đã chán đến mức suýt nữa thì ngủ gật.

 

Nhưng thỉnh thoảng cô sẽ nhìn trộm người bên cạnh, anh rất tập trung xem phim và có vẻ khá thích bộ phim này. Cho nên cô cũng ngại nói bộ phim này khó xem, mà tập trung hết tinh thần xử lý đống đồ ăn vặt.

 

Hai giờ trôi qua...

 

Bộ phim có vẻ vẫn còn lâu mới kết thúc.

 

Lâm Thanh Nhạc đổi tư thế ngồi, ôm cái gối nhỏ, tay chống cằm, mí mắt bắt đầu đánh nhau...

 

Nhưng lần này chỉ kéo dài có mười phút, khi bài hát chiến tranh phát ra màn hình, cuối cùng cô cũng không chịu nổi, ngả người ra sau ngủ quên.

 

Hứa Đinh Bạch từ nãy giờ vẫn chú ý rằng cô đang gật gù, sau đó nhìn thấy cô ngả người ra sau ngủ thiếp đi.

 

Vốn dĩ anh không muốn cô đi quá nhanh nên cố tình chọn một bộ phim dài tập, nhưng không ngờ lại... đưa cô vào giấc ngủ.

 

Hứa Đinh Bạch giảm âm lượng và đắp chăn cho cô. Anh không xem phim nữa, mà thay vào đó là chuyển ánh mắt vào gương mặt cô.

 

Cô ngủ rất ngoan, ngả đầu vào thành giường, cả người cuộn tròn.

 

Nhìn một lúc, anh không nhịn được muốn đưa tay chạm vào cô, nhưng khi tay anh sắp chạm vào mặt cô, anh lại dừng lại.

 

Anh biết điều đó vào thời điểm này không thích hợp cho lắm, hơn nữa anh cũng sợ sẽ đánh thức cô.

 

Reng reng——

 

Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh đột nhiên rung lên, Hứa Đinh Bạch nhanh chóng xoay người ấn nút trả lời để không làm phiền cô.

 

“Nói đi.” Anh hạ giọng xuống mức thấp nhất.

 

Bên kia điện thoại, Hạ Đàm hỏi: "Tối nay như thế nào? Tám giờ được không?"

 

Hứa Đinh Bạch: "Chuyển sang ngày mai đi."

 

"Hả, tại sao?"

 

Hứa Đinh Bạch liếc nhìn người nào đó đang ngủ ngon lành, nói: "Tôi bị bệnh, không thể lái xe."

 

Hạ Đàm: "Bị bệnh? Thật không, có nghiêm trọng không?"

 

"Hơi sốt, nhưng giờ tốt hơn rồi."

 

"Cậu đang ở nhà sao?"

 

"Ừm."

 

Hạ Đàm: "Vậy thì cậu phải nói với tôi sớm hơn chứ. Nếu cậu nói với tôi sớm hơn thì tôi đã qua chăm sóc cậu rồi. Nếu cậu bị gì nghiêm trọng, tôi làm sao có thể giải thích với dì của cậu đây? Chờ một chút, tôi sẽ qua đó ngay..."

 

"Không cần đến đây đâu."

 

Hạ Đàm: "Sao, sao vậy?"

 

Hứa Đinh Bạch: "Trong nhà có người, không tiện."

 

"…"

 

Hạ Đàm ngây người một hồi lâu, mới chậm rãi phản ứng lại, "Ai ở nhà cậu? Đừng nói với tôi là Lâm Thanh Nhạc nhé."

 

Hứa Đinh Bạch cười, không nói gì.

 

Nhưng đối với Hạ Đàm thì đây chính là cam chịu, "Đệch mợ... cậu được lắm. Vậy, vậy bây giờ cô ấy đang làm gì?”

 

"Ngủ rồi."

 

Hạ Đàm hiểu sai ý: "Cái gì? Ngủ rồi? Cậu, hai người..."

 

"Lúc đang xem phim, cô ấy ngủ quên."

 

Hạ Đàm thở phào một hơi, vừa nãy suýt chút anh ta đã bị nghẹn chết: "Tôi còn tưởng... Ôi, cậu làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng cậu cầm thú như vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-112.html.]

 

Hứa Đinh Bạch hơi dừng lại, liếc nhìn người đang ngủ bên cạnh mình, cô không hề phòng bị chút nào.

 

Sau đó anh kiềm chế mà chuyển tầm mắt, đứng dậy đi ra khỏi phòng: "Được rồi, cậu chuẩn bị đi, chiều mai mở họp.”

 

——

 

Lâm Thanh Nhạc cảm thấy mình đã có một giấc mơ dài, trong giấc mơ, cô quay trở lại thời điểm lần đầu tiên gặp Hứa Đinh Bạch ở trường trung học. Cô mua một phần bún ở đầu hẻm rồi đến nhà anh.

 

Cánh cửa mở ra, Hứa Đinh Bạch khi đó mới mười sáu tuổi, anh đang đứng sau cánh cửa và bảo cô đi đi.

 

Khi nói chuyện, anh rất hung dữ, nói rằng anh không muốn nhìn thấy cô chút nào.

 

Trong mơ cô rất buồn, cô nghĩ, tại sao Hứa Đinh Bạch lại hung dữ như vậy với cô? Khi nào anh mới có thể dịu dàng với cô một chút?

 

“Đồ cậu mang đến, tôi sẽ không ăn!” Anh gạt phần bún trong tay cô ra, khiến phần bún gạo đột ngột trào ra ngoài, đổ vào tay cô.

 

Vì là trong mơ nên cô cũng không cảm thấy nóng, nhưng Lâm Thanh Nhạc vẫn rất sợ hãi, sau đó giật mình tỉnh lại.

 

Cô vội vàng mở mắt, nhìn trần nhà, hơi thở không ổn định.

 

Chỉ là mơ mà thôi.

 

Lâm Thanh Nhạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo, cảnh tượng xa lạ trong phòng lại khiến cô lo lắng.

 

Cô lập tức từ trên giường ngồi dậy, trong phòng chỉ bật ngọn đèn ngủ, ánh sáng vô cùng dịu nhẹ , dựa vào ánh sáng cũng đủ để cô có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh.

 

Đây là nhà của Hứa Đinh Bạch...

 

Chờ đã, không phải là đang xem phim sao?

 

Haiz, cô lại ngủ quên mất.

 

Nhưng tại sao cô lại chạy tới trên giường ngủ?

 

Lâm Thanh Nhi lập tức xuống giường, cô đi dép lê bước nhanh ra khỏi phòng.

 

"Cậu tỉnh rồi?"

 

Vừa bước vào phòng khách, cô đã nhìn thấy Hứa Đinh Bạch, Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn tấm chăn trên ghế sofa, ngây người.

 

Cô đã chiếm giường của người bệnh, còn để anh phải ngủ trên ghế sô pha.

 

Mặt Lâm Thanh Nhạc nóng lên: "Tớ, tớ ngủ quên mất."

 

"Tôi biết." Hứa Đinh Bạch đứng dậy đi đến, "Thấy cậu ngủ không thoải mái, nên tôi đã ôm cậu lên giường ngủ."

 

Lâm Thanh Nhạc hơi trố mắt, vậy mà cô cũng không tỉnh! Cô ngủ sâu đến vậy sao!

 

Hứa Đinh Bạch liếc nhìn mái tóc bù xù sau khi ngủ dậy của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Đã khuya rồi, cậu ngủ tiếp đi, nhường phòng cho cậu đó."

 

“Không không không, không cần đâu.” Lâm Thanh Nhạc nghiêm túc nói, "Tớ sẽ về, bây giờ sẽ về ngay."

 

"Bây giờ đã muộn lắm rồi."

 

"Không sao đâu! Tớ đi taxi!"

 

Hứa Đinh Bạch thấy dáng vẻ kiên trì của cô, đành phải thỏa hiệp: "Vậy tôi đưa cậu về."

 

"Cậu là bệnh nhân, không được đâu."

 

"Cậu sờ thử đi."

 

"Cái gì?"

 

Hứa Đinh Bạch đột nhiên cúi xuống, lấy tay cô đặt lên trán mình, "Có phải hết nóng rồi hay không?"

 

Giọng anh trầm thấp, trong màn đêm như vậy, dường như có chút mê hoặc.

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn vào đôi mắt chuyên chú lại dịu dàng của anh, đã quên mất mình nên nói gì, chỉ ngây người gật đầu.

 

Hứa Đinh Bạch cười nói: "Thế bây giờ tôi có thể đưa cậu về rồi chứ?"

Loading...