Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 111

Cập nhật lúc: 2024-08-18 08:38:48
Lượt xem: 62

Sau khi Lâm Thanh Nhạc ra khỏi phòng, còn cẩn thận giúp anh đóng cửa lại.

 

Sau đó, cô thật sự không có rời đi mà ngồi ở phòng khách làm việc.

 

Lúc cô làm xong công việc thì cũng đã đến giờ ăn tối, cô đoán hôm nay Hứa Đinh Bạch cũng chưa ăn uống gì nhiều nên cô tắt máy tính, sau đó đi vào nhà bếp của anh.

 

Hôm nay anh không ăn được đồ nhiều thịt và nhiều dầu mỡ, nên cô vẫn nấu cháo, rồi làm thêm hai món ăn kèm với những nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh.

 

Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, cô gõ cửa phòng và mở cửa bước vào.

 

“Hứa Đinh Bạch, cậu dậy ăn chút gì đó đi.” Cô hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói.

 

Hứa Đinh Bạch ngủ không hề sâu giấc, anh đã tỉnh dậy khi cô vừa gõ cửa: "Được rồi, tôi ra ngay đây."

 

"Không, cậu cứ nằm đi, tớ sẽ mang đồ ăn vào."

 

Lâm Thanh Nhạc vừa nói vừa chạy lon ton vào bếp, mang cháo và đồ ăn kèm đã chuẩn bị vào trong phòng.

 

Hứa Đinh Bạch dựa lưng vào giường, nhìn cô cẩn thận sắp xếp đồ ăn trên tủ đầu giường, sau đó bưng cháo lên: "Hai ngày nay tốt nhất là cậu vẫn nên ăn cháo thôi."

 

Hứa Đinh Bạch rũ mắt xuống và nhận lấy nó, "Làm phiền cậu rồi."

 

Lâm Thanh Nhạc: "Nấu cháo cũng dễ mà... Nhưng mà bây giờ cậu cũng không thể ăn được gì nhiều, đúng không."

 

Hứa Đinh Bạch cho một muỗng cháo vào miệng, hạt gạo dẻo và mềm trôi xuống cổ họng, còn có chút ngọt ngào, "Cậu đã ăn chưa?"

 

Lâm Thanh Nhạc: "Chút nữa tớ sẽ ăn."

 

"Cậu có thể ăn cái khác, không cần cùng tôi ăn cháo đâu."

 

"Tớ đã nấu rất nhiều, nếu không ăn sẽ rất lãng phí."

 

Hứa Đinh Bạch ừ một tiếng, "Nhưng trong tủ lạnh có thịt bò bít tết và thịt đó."

 

"Được, tớ biết rồi."

 

Hứa Đinh Bạch đang ăn cháo chậm rãi từng ngụm một, Lâm Thanh Nhạc cũng ở bên cạnh nhìn anh.

 

Vốn dĩ cô muốn đợi một lúc để xem anh có cần thứ gì khác hay không. Nhưng ngồi một lúc vẫn chưa thấy anh có yêu cầu gì khác, ngược lại là cô nhìn anh đến xuất thần.

 

Ánh đèn trong phòng ấm áp dịu dàng, khi anh cụp mắt xuống ăn cháo, bóng dáng lông mi rơi trên mặt anh.

 

Lông mi của anh thực sự dày... Còn cả làn da kia, ngay cả khi cô ngồi gần anh như vậy, cũng không nhìn ra một lỗ chân lông nào.

 

“Nhìn đến đói bụng rồi à?” Anh đột nhiên nhướng mắt nhìn sang cô.

 

Lâm Thanh Nhạc không kịp đề phòng mà đối diện với ánh mắt của anh, cô hơi sửng sốt, rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt: "Không có... Nhìn cậu ăn rất vui vẻ, chắc cháo tớ nấu cũng không tồi."

 

Trong quá khứ, cô thường có thói quen nhìn thẳng vào anh, cô dựa vào việc anh không nhìn thấy nên mới thoải mái làm như vậy.

 

“Cho dù nó không ngon thì tôi cũng có thể ăn một cách vui vẻ.” Hứa Đinh Bạch nói.

 

"Hả? Vậy là không ngon sao?"

 

Hứa Đinh Bạch mỉm cười: "Không phải, ý tôi là, chỉ cần là do cậu làm, tôi đều có thể ăn một cách vui vẻ."

 

Lâm Thanh Nhạc sững sờ: "...Ồ."

 

——

 

Sau khi ăn xong, Lâm Thanh Nhạc thu dọn bát đĩa và ăn một chút trong bếp. Khi cô đang ăn, những lời của Hứa Đinh Bạch cứ xuất hiện trong tâm trí cô: chỉ cần là do cậu làm, tôi đều có thể ăn một cách vui vẻ.

 

Cô cảm thấy nó giống như khi cô còn nhỏ. Lúc đó, cô nghĩ chỉ cần là thứ mà anh tặng, cô đều sẽ rất thích, rất vui vẻ.

 

Sau khi ăn xong bữa tối, Lâm Thanh Nhạc vẫn không an tâm lắm, lại quay về phòng của anh, "Cậu đo nhiệt độ cơ thể đi."

 

Hứa Đinh Bạch gật đầu, lấy từ ngăn kéo ra một cái nhiệt kế đo tai rồi đưa cho cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-111.html.]

 

Lâm Thanh Nhạc cầm lấy nó và đo cho anh, 37 độ.

 

Cô thở phào nhẹ nhõm: "Cậu hết sốt rồi."

 

Nghe vậy, đôi lông mày của Hứa Đinh Bạch khẽ nhăn lại: "Ồ."

 

"Vậy thì tớ..."

 

"Cậu có muốn xem phim không?" Hứa Đinh Bạch đột ngột nói.

 

"Hả?"

 

Hứa Đinh Bạch chỉ vào màn hình chiếu lớn trong phòng của mình, "Tôi đã ngủ cả một buổi chiều nên bây giờ tôi không biết phải làm gì. Sống một mình cũng nhàm chán. Cậu có thể ở lại xem một bộ phim với tôi được không?"

 

Lâm Thanh Nhạc thật sự muốn nói với anh rằng nếu anh đã hết sốt thì cô cũng đến lúc phải ra về, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và ánh mắt mong đợi của anh, cô lại ngại không dám nói ra.

 

Sống một mình, đôi khi thực sự rất cô đơn.

 

Hứa Đinh Bạch: "Cậu có hẹn tối nay rồi sao?"

 

Lâm Thanh Nhạc: "Không có..."

 

"Vậy ngồi xuống đây đi." Hứa Đinh Bạch nở nụ cười, ném cái gối tựa xuống dưới giường, đi tìm điều khiển từ xa, "Cậu muốn xem cái gì?"

 

“À... sao cũng được."

 

"Được, tôi đi tìm thử."

 

Hứa Đinh Bạch xốc chăn lên rồi rời khỏi giường, thản nhiên ngồi xuống sàn. Nói là ngồi trên sàn nhà, thật sự cũng không phải vậy, vì trên sàn nhà đã được trải một tấm thảm dày vô cùng lớn, trước mặt còn có một cái bàn nhỏ.

 

Họ ngồi đối diện bức tường trống và máy chiếu, Lâm Thanh Nhạc cảm thấy hình như anh rất thích xem phim ở vị trí này.

 

"Ngồi đi." Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

 

"Được..."

 

Hứa Đinh Bạch đưa cho cô một cái chăn, sau khi đưa nó xong, anh đứng dậy đi ra ngoài lấy nước trái cây vào. Lâm Thanh Nhạc thấy anh đi tới đi lui, nhịn không được mà ngăn anh lại: "Này, cậu muốn cái gì thì cứ nói với tớ, không phải cậu còn đang ốm sao..."

 

Hứa Đinh Bạch hoàn toàn không nghe lời cô, hai mươi phút sau khi bộ phim bắt đầu, anh lại đi ra ngoài, khi quay lại, anh mang theo một túi thức ăn trên tay.

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn anh đặt một ít đồ ăn nhẹ và bánh ngọt lên trên bàn nhỏ, ngẩn người.

 

Lâm Thanh Nhạc: "Cậu mua nó khi nào vậy?"

 

"Vừa gọi điện đặt, có người ship đến đây."

 

Lâm Thanh Nhạc nói: "Nhưng bây giờ cậu không thể ăn những thứ này."

 

Hứa Đinh Bạch nhìn sang cô: "Tôi biết rồi, đây là mua cho cậu ăn."

 

“Nhưng mà tớ cũng không ăn hết..."

 

"Không ăn hết được thì để đó đi. Lần sau cậu tới lại ăn."

 

Cô hẳn là... không có chuyện gì cũng không nên chạy tới nhà anh ăn vặt.

 

Hứa Đinh Bạch thấy cô ngồi im không nhúc nhích, liền đưa tay mở gói khoai tây chiên ra đưa cho cô: "Không thích à? Hay là cậu muốn cái khác, cậu nói cho tôi đi, tôi kêu người đưa đến đây."

 

Lâm Thanh Nhạc liên tục lắc đầu: "Không cần không cần, cậu đừng mua, những thứ này đủ rồi."

 

"Được."

 

Hứa Đinh Bạch lại giúp cô lấy bánh ra, sau khi đặt bánh ra ngoài, anh ngả người ra sau, cuối cùng cũng nghiêm túc xem phim.

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn đống đồ ăn trước mặt, lẳng lặng cầm túi khoai tây chiên lên.

 

Này cũng quá nhiều rồi...

Loading...