Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 105

Cập nhật lúc: 2024-08-17 17:29:03
Lượt xem: 54

Rất ngon miệng sao…

 

Vậy thì cậu ăn đi, có chuyện gì mà cứ nhìn tớ mãi thế, còn làm cô suýt chút nữa bị sặc cơm vì ánh nhìn của anh.

 

"Ăn nhiều thêm chút đi, cậu gầy quá." Hứa Đinh Bạch vừa nói vừa gắp thêm hai miếng thịt cho cô, còn anh cuối cùng cũng bắt đầu ăn cơm.

 

Lâm Thanh Nhạc lẩm bẩm: "Cậu mới gầy đó..."

 

Tai Hứa Đinh Bạch rất thính, hơi nhíu mày: "Tôi rất gầy à?"

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, anh là loại hình mặc quần áo vào là nhìn hơi gầy, nhưng thật ra cũng gãi đúng chỗ ngứa, dáng người này của anh, mặc âu phục áo sơ mi các loại nhìn rất hợp.

 

Còn ở bên trong... Bây giờ sao cô biết được.

 

"Hồi trước rất gầy." Cô nhẹ giọng bổ sung thêm một câu.

 

Hứa Đinh Bạch: "Hồi trước?"

 

Lâm Thanh Nhạc nhớ lại, nói: "Không phải thế à... Lúc tớ bôi thuốc cho cậu, tớ nhìn thấy rõ ràng."

 

Cô là đang nghiêm túc nói sự thật.

 

Hứa Đinh Bạch hơi bất ngờ, bật cười: "Là lúc mà tôi bị ngất đi, cậu cởi quần áo tôi ra đúng không?"

 

Tay đang cầm đũa của Lâm Thanh Nhạc lập tức đơ ra, hoảng loạn ngước lên: "Tớ làm thế là bởi vì cậu đang bị thương, không phải nhân lúc cậu ngất đi mà làm chuyện gì... Cậu nói giống như tớ làm chuyện gì xấu xa với cậu vậy."

 

Hứa Đinh Bạch: "Ừm, đúng vậy, cậu là vì tốt cho tôi."

 

Lâm Thanh Nhạc khẽ hừ nhẹ.

 

Hứa Đinh Bạch ăn thêm một miếng, chậm rãi nói: "Nhưng đó là lúc tôi còn nhỏ, bây giờ không giống thế."

 

"Gì cơ?"

 

"Tôi nói về cơ thể của tôi."

 

"..."

 

Lâm Thanh Nhạc ăn bữa cơm này suýt nghẹn chết, thế mà trước khi hai người ăn xong, giám đốc Hoàng trước đó cùng nhau đi khảo sát thị trường đến văn phòng tìm Hứa Đinh Bạch.

 

Sau khi giám đốc Hoàng thấy hai người ăn cơm cùng nhau, nét mặt cứng đờ, nhưng vẫn là người có kinh nghiệm lâu năm ở công ty, anh ta cũng không có thể hiện điều gì khác thường: "...Hứa tổng, nếu không thì tôi ở ngoài chờ anh, hai người ăn xong thì tôi vào sau nhé?"

 

"Không cần đâu không cần đâu, tôi ăn xong rồi." Lâm Thanh Nhạc lập tức buông đũa, cầm đồ đạc của mình lên, giải thích, "Lúc nãy đang bàn với Hứa tổng biện pháp đối phó, đúng lúc đến giờ cơm nên ngồi ăn cùng. Hai người có chuyện gấp thì cứ nói chuyện trước đi, tôi đi trước đây."

 

Lâm Thanh Nhạc đi rất gấp gáp, Hứa Đinh Bạch thấy cô rời khỏi văn phòng thì cũng buông đũa xuống.

 

Giải thích cũng rất nhanh...

 

Giám đốc Hoàng của phòng thị trường: "Vậy Hứa tổng, bây giờ tôi..."

 

Hứa Đinh Bạch: "Ngồi đi."

 

"À, được."

 

Khi Lâm Thanh Nhạc vội vàng rời khỏi văn phòng đi đến chỗ thang máy, Jason đuổi theo: "Phó giám đốc Lâm!"

 

"Vâng?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-105.html.]

 

Jason: "Cô quên mang cái này theo."

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn hộp điểm tâm mà anh ta cầm theo: "Cái này... không phải của tôi mà."

 

"Lúc sắp tới giờ cơm trưa tôi đã đi mua bánh ngọt, Hứa tổng nói đây là món tráng miệng sau bữa ăn, tôi thấy hai người đang ăn cơm nên để trong tủ lạnh." Jason nói, "Bây giờ cô cầm đi ăn đi."

 

Lâm Thanh Nhạc: "... Cảm ơn."

 

Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, sau khi Lâm Thanh Nhạc để lại đồ ở chỗ của mình, mang bánh ngọt đến khu nghỉ ngơi ở công ty.

 

Nơi này là nơi riêng biệt giúp nhân viên thả lỏng và nghỉ ngơi, Lâm Thanh Nhạc ngồi ở một nơi gần cửa sổ, mở hộp bánh ra.

 

Trong nháy mắt khi vừa mở hộp bánh ra, cô đã ngửi thấy một mùi hương, là hương vani.

 

——

 

Một tuần sau, Lâm Thanh Nhạc không còn gặp được Hứa Đinh Bạch, cô nghe đồng nghiệp tình cờ nhắc đến là anh đang đi công tác.

 

Mặc dù anh không có ở đây, nhưng hợp đồng gì đó thì Lâm Thanh Nhạc vẫn phải gửi mail đến chỗ anh để xác nhận.

 

Hứa Đinh Bạch không thể trả lời kịp thời, có đôi khi đợi anh trả lời, trời đã sắp sáng.

 

Lâm Thanh Nhạc biết năng lực làm việc của Hứa Đinh Bạch rất mạnh, nhưng cho dù mạnh thế nào, muốn bắt đầu quản lí một công ty lớn như Aurora cũng sẽ rất vất vả. Huống chi nó vừa mới đặt trụ sở ở trong nước, có rất nhiều việc cần phải thảo luận giải quyết.

 

Cô cũng từng đi công tác với Hứa Đinh Bạch, sau khi trải qua lần đó, cô càng cảm thấy không dễ dàng. Cũng không biết là lần này anh sẽ uống bao nhiêu rượu khi đàm phán với đối tác trên bàn rượu.

 

Thời gian thấm thoát trôi qua, đã sắp đến cuối tuần.

 

Thứ sáu hôm ấy, Lâm Thanh Nhạc đã gặp người đại diện của người phát ngôn được chỉ định.

 

Hẹn với người đại diện của đối phương ở quán cà phê, sau khi trao đổi về một số vấn đề cơ bản, cô quyết định thời gian để hai bên gặp mặt và bàn bạc cụ thể.

 

Sau khi rời khỏi quán cà phê đã hơn ba giờ chiều, Lâm Thanh Nhạc quay về công ty, dự định sắp xếp lại kế hoạch quảng bá, sau đó chuyển cho Hứa Đinh Bạch xem xét.

 

Cô biết rằng hôm nay Hứa Đinh Bạch trở về, bởi vì cô đã xác nhận lại thời gian với Jason, cũng đã hẹn trước.

 

Nhưng đến lúc cô chuẩn bị tài liệu xong xuôi rồi đến hỏi Jason, Jason lại nói rằng Hứa Đinh Bạch không ở công ty.

 

"Hai người có việc gấp sao?" Lâm Thanh Nhạc hỏi qua điện thoại.

 

Jason: "Không phải, do mấy hôm trước đi công tác ở ngoài, sau khi về đến thì Hứa tổng có hơi khó chịu, cho nên hai tiếng trước đã về nhà rồi."

 

"Anh ấy khó chịu ở đâu?"

 

Jason: "Chuyện này... Là do dạo gần đây uống hơi nhiều, cho nên..."

 

Lâm Thanh Nhạc nhíu mày.

 

Jason: "Nhưng Hứa tổng nói rằng, văn bản kế hoạch quan trọng, cô có thể đến thẳng nhà tìm anh ấy."

 

Lâm Thanh Nhạc: "Anh ấy đã như vậy còn muốn làm việc?"

 

"Hứa tổng từ trước đến nay đều là như vậy, công việc là ưu tiên hàng đầu, tôi cũng không thể nói gì." Jason nói, "Phó giám đốc Lâm, tôi gửi cho cô địa chỉ và mật khẩu nhà nhé."

 

"... Được."

 

Loading...