Lôi Kéo - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-08-17 12:08:54
Lượt xem: 55
Hứa Đinh Bạch tạm dừng một hồi lâu: “Tôi với cô ấy vẫn còn khúc mắc.”
“Khúc mắc? Khúc mắc gì cơ?” Hạ Đàm hỏi: “Để tôi nói cho cậu biết, tôi có thể không bằng cậu ở các mặt khác, nhưng tuổi của tôi ngay lúc này, kinh nghiệm tình cảm của tôi rành rành ra đấy, và tôi chắc chắn có kinh nghiệm hơn cậu trong việc tán gái."
Hứa Đinh Bạch: “...”
“Cậu còn quan tâm cô ấy có khúc mắc gì với cậu nữa à? Nếu như cậu không nói ra mà bỏ lỡ cô ấy…” Hạ Đàm nói đùa: “Thì đừng trách vì sao tôi lại cướp mất.”
Hứa Đinh Bạch trầm mặc một chút, rồi lại nói: “Khi tôi ở Trung Quốc, hoàn cảnh của tôi rất tệ, lúc đó chỉ có cô ấy ở bên tôi. Dù tôi có nóng nảy thế nào, tôi đối xử tệ bạc với cô ấy như thế nào, cô ấy cũng không bao giờ bỏ đi. Nhưng rồi tôi bỏ đi mà không nói cho cô ấy biết… Mãi đến năm nay, chúng tôi mới gặp lại nhau."
Hạ Đàm sửng sốt: “Cái gì? Cậu, cậu thật sự là đồ cặn bã.”
Hứa Đinh Bạch: "Trong nhiều năm qua, tôi không đủ dũng khí và cảm thấy mình không đủ tư cách để tìm cô ấy, tôi luôn nghĩ rằng khi tôi sẵn sàng và có thể trở về Trung Quốc, tôi sẽ đến gặp cô ấy."
Hứa Đinh Bạch chợt ngước mắt nhìn về phía Hạ Đàm: "Cậu không hỏi tôi tại sao trụ sở chính của chúng ta lại ở đây thay vì Thượng Hải sao?"
Hai thành phố có giá trị ngang bằng nhau, nhưng ban đầu công ty nghiêng về phía Thượng Hải nhiều hơn…
Hạ Đàm mở to hai mắt: “Cậu, cậu đừng có nói với tôi là vì Lâm Thanh Nhạc sống ở chỗ này nhé?”
Hứa Đinh Bạch: "Tôi biết cô ấy đã thi vào trường đại học ở đây, và tôi đoán cô ấy sẽ ở lại thành phố này."
Hạ Đàm: “Con mẹ nó... cậu điên rồi, cậu...”
Hứa Đinh Bạch buông đũa xuống, nhàn nhạt nói: “Tôi vẫn ổn."
“...”
Hứa Đinh Bạch: “Không phải cậu nói với tôi rằng cậu có kinh nghiệm tán gái sao? Tôi nói xong rồi, đến lượt cậu.”
Con mẹ nó, còn cần kinh nghiệm nữa sao?
Đây có phải là Hứa Đinh Bạch mà anh ta biết không?
Hạ Đàm vò đầu bứt tóc: “Tôi cảm thấy bản thân cần phải bình tĩnh một chút, lúc đầu tôi chỉ nghĩ cậu đơn giản chỉ là một kẻ yêu thầm, không ngờ cậu lại là một kẻ yêu sâu đậm đến vậy."
Hạ Tuyền ở một bên cũng sợ đến ngây người, một hồi lâu sau mới có thể cất giọng: “Anh Đinh Bạch, chị Thanh Nhạc đã từng rất tốt với anh, nhưng chị ấy chắc hẳn sẽ không vui khi anh rời đi. Anh phải dỗ dành chị ấy, đối xử với chị ấy tốt hơn những gì chị ấy đã đối với anh trước đây!"
“Anh biết."
"Vậy thì... Trước kia anh làm sao khiến cho chị ấy đối xử tốt với anh như vậy? Nếu nghĩ về đặc điểm của anh trước đây, hẳn là có lý do tại sao trước đây chị ấy lại thích anh như vậy." Hạ Tuyền nghiêm túc nói: “Nếu anh muốn chị ấy thích anh của hiện tại, anh phải giống như bản thân anh trước kia!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-103.html.]
Hạ Đàm: “Anh đưa ra ý kiến hay là em đây hả? Em yêu đương bao giờ chưa hả thằng nhóc thối này?”
Hạ Tuyền: “Ai cần anh lo...”
Hẳn là có lý do tại sao trước đây chị ấy lại thích anh như vậy…
Các đặc điểm giống như trước đây.
Trước đây anh có cái gì mà bây giờ không có?
——
Lâm Thanh Nhạc gần đây rất bận rộn với công việc, công ty đã cho ra mắt mô-đun nhà kiểu Nhật hoàn toàn thông minh. Đây là dòng sản phẩm đơn giản và bình dân, chủ yếu dành cho những người thích phong cách trang trí thanh lịch và tiện nghi.
Dự án này được công ty đánh giá cao nên kế hoạch vẫn đang được điều chỉnh lại.
Lâm Thanh Nhạc với tư cách là một trong những trưởng nhóm lập kế hoạch, những ngày này về cơ bản đối với cô là những cuộc họp kéo dài vô tận.
Vào ngày này, sau khi nhóm hoàn thành một phiên bản mới, giám đốc nói thẳng: "Thanh Nhạc, cô đến văn phòng của Hứa tổng để báo cáo với anh ta đi, sau đó xem anh ta cảm thấy như thế nào."
Hứa Đinh Bạch phụ trách dự án này, đó là một quy trình bình thường để xác nhận với anh, nhưng mà hai lần trước đều là giám đốc đi đến đó... Một phó giám đốc như cô chưa bao giờ phải báo cáo trực tiếp.
"Dự án này cô cũng quen thuộc, về sau đều là cô theo dõi, sau này còn sẽ đi gặp cấp trên."
"À... Được."
Đương nhiên, Lâm Thanh Nhạc không thể nói không, sau khi quay lại chỗ làm việc để thu dọn máy tính và hồ sơ, cô đi vào thang máy.
Ở trên lầu chính là văn phòng của Hứa Đinh Bạch, Lâm Thanh Nhạc trở nên lo lắng suốt con đường đi lên.
Cô không biết mình đang lo lắng về điều gì, cuộc họp trước đây khi thấy anh ngồi phía dưới, cô đã nói vấp, huống hồ bây giờ còn là nói trực diện…
Tuy nhiên, sự căng thẳng không kéo dài lâu, thang máy đã đến sớm hơn dự kiến.
Lâm Thanh Nhạc bước ra ngoài và chào hỏi trợ lý đứng ngoài cửa.
"Jason, vừa rồi tôi vừa xác nhận thời gian với anh, Hứa... Hứa tổng bây giờ có đang rảnh không?"
"Có, anh ấy đang đợi cô, vào đi."
“À, được."
Lâm Thanh Nhạc mở cửa văn phòng.