Lôi Kéo - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-09 20:02:39
Lượt xem: 315
Trong học kỳ đầu tiên của trường trung học, Lâm Thanh Nhạc từ nơi khác chuyển về trường, đi theo mẹ về quê Khê Thành.
Đây là lần thứ ba cô chuyển trường, những năm gần đây do địa điểm công tác của mẹ cô liên tục bị thay đổi nên cô cũng phải di chuyển đến một số thành phố khác nhau để sống cùng mẹ. Chuyển trường không phải là điều gì đáng mừng, hai lần trước cô đều không muốn chuyển đi.
Tuy nhiên, lần này thì khác.
Mấy năm nay Khê Thành ngày càng tập trung phát triển thêm về phía nam, phía nam đã trở thành trung tâm với những tòa nhà cao tầng, mà phía bắc nếu đem ra so thì những ngôi nhà cũ đó thấp và nhỏ hơn nhiều.
Nhà của Lâm Thanh Nhạc lại ở trong những ngôi nhà cũ nhỏ bé kia.
Nơi này không khác gì nhiều so với trước kia, khi cô về nhà vẫn phải đi qua một con đường nhỏ mang đậm hương vị làng quê, vẫn như xưa leo những bậc thang bám nhiều thứ hỗn tạp. Khi đi lên cầu thang, cũng sẽ giống như trước đây nghe thấy tiếng lải nhải cùng với tiếng đánh mạt chược trong căn phòng nào đó.
Thật ra hồi đó cô không thích đi con đường này. Nhưng hôm nay có lẽ là vì tâm trạng tốt nên cô cảm thấy tất cả điều này đều rất thân thiết.
“Tiểu Thanh Nhạc, tan học rồi à?” Khi sắp xuống dưới lầu thì cô nghe thấy có người gọi mình. Lâm Thanh Nhạc ngẩng đầu, nhìn lên cửa sổ tầng hai đối diện, có một người phụ nữ đang dựa vào cửa sổ.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy liền áo có thắt lưng, lộ ra cánh tay trắng nõn đang buông thõng.
“Dì Lương.” Lâm Thanh Nhạc dừng lại, ngoan ngoãn chào hỏi.
“Ngày đầu tiên đi học cảm giác thế nào?” Người phụ nữ kia hỏi.
“Rất tốt ạ.”
“Vậy là tốt rồi. Ôi chao, cái đứa nhỏ này càng lớn càng xinh đẹp, còn đáng yêu hơn nhiều so với trước kia.” Người phụ nữ từ trên cao nhìn xuống, lại nhìn cô vài lần, “À, lần này trở về không đi nữa sao?”
Lâm Thanh Nhạc gật đầu: “Mẹ cháu nói không đi nữa.”
“Không đi là tốt rồi, chúng ta ở Khê Thành mới là tốt nhất.” Người phụ nữ cười nói, “Cháu xem đứa con gái nhỏ nhà họ Lý kia, ở bên ngoài học rồi làm việc mấy năm, cuối cùng không phải cũng tay trắng trở về nhà đó sao, nhưng may mắn được gả cho một người cũng không tệ lắm, thế mới thấy là học tốt không bằng gả đến nơi tốt. Dì nói cho cháu nghe, người ở thành phố lớn tuy tốt nhưng cũng không bằng bên này của chúng ta. À, cháu còn nhớ rõ con gái của nhà họ Lý không, trước kia con bé đó thường xuyên mặc váy màu vàng, lớn hơn cháu khá nhiều tuổi…”
“Dì Lương, mẹ cháu còn chờ cháu về ăn cơm.” Lâm Thanh Nhạc ngắt lời của người phụ nữ kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-1.html.]
Tiếng nói chuyện phiếm của người phụ nữ kia dừng lại, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối: “Được rồi, vậy cháu nhanh về nhà đi.”
Lâm Thanh Nhạc đáp một tiếng “Dạ” rồi quay đầu đi lên tầng.
Mà trên tầng hai, tầm mắt của người phụ nữ kia vẫn luôn nhìn theo Lâm Thanh Nhạc, cho đến khi cô đi mất mới không chút để ý để lộ ra vẻ đồng tình: “Haiz, thật là tội nghiệp…”
Nhà của Lâm Thanh Nhạc ở tại tầng ba của khu nhà này, cô đẩy cửa tiến vào, trên mặt đất rất bừa bộn. Bởi vì mới vừa chuyển đến ở nên rất nhiều đồ đạc còn chưa kịp dọn dẹp.
“Về rồi à, nhanh đến ăn cơm đi.” Mẹ của cô, Lâm Vũ Phân cởi tạp dề, từ trong phòng bếp nhỏ bước ra.
Lâm Thanh Nhạc để cặp sách xuống, sau đó ngồi vào bàn ăn.
“Đừng nghe những người đó nói linh tinh.”
Động tác cầm đũa của Lâm Thanh Nhạc dừng lại, khó hiểu mà ngước mắt.
Lâm Vũ Phân nói: “Thành phố lớn chính là tốt nhất, con nhất định phải đến thành phố lớn. Bọn họ thì biết cái gì chứ, con bé nhà họ Lý kia đi xuống là bởi vì con bé ngay từ đầu không phải học ở trường tốt, đó là vấn đề năng lực của con bé. Còn con, bọn họ không thể so sánh được, con cần phải học ở trường tốt nhất, sau này có sự nghiệp cũng nhất định là phải ở thành phố lớn. Con hãy chuyên tâm học hành, học rất hữu dụng.”
Câu “Chuyên tâm học hành” này, từ nhỏ đến lớn, Lâm Thanh Nhạc nghe mẹ nói không dưới trăm lần, cô ăn rau xanh, ngoan ngoãn "Dạ".
“Đúng rồi, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, cảm giác thế nào, học có theo kịp các bạn không?”
“Có ạ.”
“Vậy nếu con không hiểu bài thì phải nhớ đến hỏi thầy cô đó.”
“Con biết rồi.”
…
Thời tiết tháng 9 có phần oi bức, năm nay nhà Lâm Thanh Nhạc chưa có đủ tiền để lắp điều hòa.
“Buổi sáng thì tắm cái gì chứ, cẩn thận đến muộn.” Lâm Thanh Nhạc từ phòng tắm bước ra, Lâm Vũ Phân đã chuẩn bị xong xuôi để đi làm. Nơi làm việc của mẹ cô có chút xa, đi xe buýt mất tận một tiếng đồng hồ.